—Chương 3—
Đại hội thể thao không thể vắng mặt nhất trong cuộc đời học sinh trung học đúng hẹn lại tới, hiếm thấy chính là người thu thập danh sách thi đấu lần này lại là Charoen.
"Làm ơn, các cậu đừng cười nữa được không?"
Charoen nhìn hai mẻ bạn thân hả hê khi người gặp họa trước mặt này, từ trong đáy lòng cảm giác được mỏi mệt, năm nay hết lần này tới lần khác mệt nhọc thế mà lại ném lên trên người mình.
"Không sao đâu, với năng lực của cậu, tìm người báo danh không phải là việc khó."
"Đúng vậy! Đến lúc đó gặp được có người báo danh cậu liền xuất ra cái thuật khách sáo của cậu —— cám ơn bạn của tôi ơi ~ chúc bạn tài nguyên cuồn cuộn thịnh vượng thịnh vượng nha~"
"Ôi!!! Tin!!!"
Ongsa nhìn Charoen và Tin hòa mình, không khỏi thoải mái cười to, từ sau khi tốt nghiệp bọn họ cũng rất ít khi cùng nhau vui đùa như vậy.
"Nói cái gì vậy, cười vui vẻ như thế!"
Ongsa ngẩng đầu nhìn Sun không biết đến từ khi nào.
"Không có gì, đang nói chuyện về đại hội thể thao."
"Sun có hạng mục nào muốn tham gia không?" Charoen nghe thấy câu này lập tức kết thúc cuộc chiến với Tin, sau đó chắp tay thành kính đi đến trước mặt Sun.
"Mình chỉ biết chơi tennis, nhưng đại hội thể thao hình như không có môn thể thao này."
Charoen nghe vậy thất vọng trở về chỗ ngồi, dùng bút không ngừng chọc bảng báo danh. Ongsa nhìn bạn thân ủ rũ như vậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút về sức khỏe hiện tại, liền cầm tờ báo danh trong tay Charoen bắt đầu điền vào cái gì đó.
"Cầu lông, mình chỉ biết cái này."
Ongsa chỉ chỉ chữ viết trên danh sách, đưa danh sách và bút trở lại.
"Ah Ongsa ~~ Cậu thật sự là bạn tốt của mình ~ Mình sẽ phù hộ cậu vạn sự thuận lợi tiền vào như nước~!"
Charoen kích động ôm lấy Ongsa lắc tới lắc lui, sau đó mang theo danh sách báo danh rời khỏi phòng học.
"Hoá ra Ongsa biết chơi cầu lông à?"
"Ừ, lúc trước có đi cùng bạn."
"Mình sẽ đi cổ vũ cho cậu!"
Ongsa nhìn Sun trước mặt, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, cô cười sờ sờ đầu Sun, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền như không có việc gì rút tay về.
"Cảm ơn Sun ~ Mình sẽ cố gắng."
-----Dòng thời gian-----
Nói thì nói như vậy...... Nhưng dùng thân thể hiện tại muốn đạt được thành tích tốt thật sự rất khó nha!!! Ongsa nhìn cầu lông đầy đất chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác lao lực quá độ.
Xem ra phải tìm Alpha hỗ trợ cùng luyện tập......
"Cảm ơn cậu nhé Sun, đã trễ thế này còn muốn cùng mình luyện tập."
"Không cần cảm ơn đâu!"
Từ chỗ Charoen biết được buổi tối Ongsa sẽ luyện tập ở sân cầu lông, Sun đang lo lắng không tìm được lý do gì để hỏi thăm thì nhận được lời mời của Earth, Sun liền ma xui quỷ khiến nhận lời.
Nhưng mà khi Sun bước vào sân cầu lông, nhìn thấy chính là bầu không khí vui vẻ hòa thuận của Ongsa và một cô gái khác, điều này làm cho Sun hoài nghi mình đến nơi này có đúng hay không.
Sun vẫn lý trí đi tới trước mặt Ongsa gọi cô lại.
"A ~ Sun, sao cậu cũng tới đây?"
"À...... mình."
"Sun đến đây luyện tập cầu lông với tôi."
Earth đi tới cười đáp lại.
Xì, ai hỏi mà bộ trưởng trả lời?
"Ongsa, không giới thiệu các bạn học của em một chút sao?"
Alpha buông vợt đi tới đặt tay lên vai Ongsa ra hiệu.
"À đúng nhỉ. Đây là Sun và Earth."
Alpha nghiêng đầu cười đáp lại: "Xin chào ~ chị là Alpha, hy vọng Ongsa không gây phiền phức cho các bạn ở trường."
"Em nào có không làm cho người bớt lo như vậy chị Alpha!"
Ongsa hất cánh tay Alpha, nhíu mày nói:
"Ui! Nếu em thật sự có thể giúp chị tiết kiệm điểm tâm thì tốt rồi......"
Sun nhìn hai cô gái trước mặt thân mật tương tác, không khỏi cảm thấy phiền muộn, lại không biết lúc này Ongsa cũng bởi vì cô và Earth "hẹn hò" mà âm thầm phân cao thấp.
Bọn họ tiến triển nhanh như vậy sao, đều đã một mình ra ngoài chơi bóng rồi.
Bước tiếp theo có phải là sẽ nắm tay hay không.
Họ có ở bên nhau không?
..............
Hai người rầu rĩ đều mang tâm sự vượt qua đêm đó, rất nhanh đã tới ngày đại hội thể thao. Sun vì không tham gia hạng mục nào nên chủ động đề nghị giúp đỡ thu dọn dụng cụ thể thao, mà lúc này......
"A! Đau đau đau đau...... Alpha chị nhẹ tay thôi!"
"Cố chịu đựng đi Ongsa, chúng ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để thay đổi cách ăn mặc như cụ già của cậu này!" Charoen vỗ vai Ongsa khuyên nhủ.
"Đúng vậy đó, cậu nhìn xem cả ngày cậu ăn mặc cái kiểu gì này, một chút tinh thần nữ sinh trung học cũng không có, đi ra ngoài người ta còn tưởng cậu là ông chú nào ấy chứ".
Alpha chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ đầu Ongsa một cái.
"Úi! Sao lại nói áo phông của em như vậy?"
"Ít nhất cũng đừng nhổ tóc em chứ!"
"Được rồi được rồi, bước cuối cùng rồi!"
Alpha đeo tai nghe lên cổ Ongsa, lùi lại một bước hài lòng nhìn kiệt tác của mình. Tóc xoăn bồng bềnh của Ongsa được thả xuống, lộ ra cái trán và cái cổ xinh đẹp, lông mi dày dài, đuôi mắt bị vạch ra còn có quần jean đen và áo thun ngắn màu xanh đậm, dáng người vốn cao gầy càng làm cho Ongsa thêm vài phần lạnh lùng và cao ngạo.
Ừm...... Nếu cô không mở miệng nói chuyện.
"Alpha ~ Em là đi thi đấu, chứ không phải đi thi hoa hậu! Chị trang điểm cho em như vậy cũng ok đi, chứ cái tai nghe này là cái gì thế này......"
Ongsa khó chịu chỉ vào tai nghe đeo trên cổ, biểu đạt lên án với Alpha.
"Ai nha, như vậy mới đẹp, em thì biết cái gì chứ?"
Alpha không vui trừng mắt nhìn Ongsa, dặn dò cô sau khi ra ngoài không có việc gì thì ít nói chuyện lại.
Đi tới trên sân thể dục, Ongsa luôn cảm giác xung quanh có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, điều này làm cho cô càng thêm không biết làm thế nào, chớ nói chi là một số cô gái dũng cảm tiến lên xin phương thức liên lạc của cô.
Tình hình này khiến Ongsa nhớ lại tình huống lúc trước khi khiêng kiệu hoa, rõ ràng là Sun tự mình phối đồ tạo hình cho Ongsa, lại bởi vì Ongsa quá mức thu hút sự chú ý mà bất mãn.
Cho đến sau khi tốt nghiệp làm nha sĩ, cũng vẫn thường có các cô gái tỏ vẻ hảo cảm, đối với chuyện này Sun cũng không ít lần ghen tị tức giận với cô.
"Xin lỗi nha, tôi đã có người yêu......" Thuật từ chối không khác gì lúc trước đã trở thành câu trả lời theo bản năng.
Ongsa nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng mình chờ đợi xuất hiện trong tầm mắt, nhưng chỉ nhìn thấy hình ảnh Earth trò chuyện vui vẻ với một đám con gái ở khu chờ sân khấu.
Rất được hoan nghênh luôn...... Không hổ là Earth.
Ongsa nhìn vào cái tên Earth tà ác đang được vây quanh bởi một đám con gái ở đối diện và nghĩ như thế. Lúc này Earth giống như đã phát hiện ra cái gì, cười chạy chậm đến hướng nào đó. Ánh mắt của Ongsa đuổi theo, nhưng trong nháy mắt thì dừng lại.
Đó không phải là người khác...... Là Sun tâm tâm niệm niệm của mình chỉ thấy Earth đứng ở trước mặt Sun, đưa cho Sun thứ gì đó, sau đó ngượng ngùng gãi đầu.
Mà cô gái đối diện sau khi do dự lựa chọn tiếp nhận tâm ý của chàng trai, sau đó cười nói tạm biệt nhau.
Tâm trạng của Ong Sa trở nên chua chát, nhưng cô lại không có lập trường làm gì nữa.
"Vất vả rồi Sun, sắp xếp xong những thứ này là có thể về nhà rồi." Charloen đứng thẳng lưng và thở dài một hơi.
"Cậu cũng vất vả rồi, còn lại chút cuối cùng mình sẽ làm, cậu đi về trước đi." Sun cười với Charoen.
"Vậy đi trước nhé! Vừa kịp chuyến xe buýt cuối cùng."
"Mình biết rồi, ngày mai gặp lại ở trường."
"Bye bye!"
Sun chào hỏi Charoen xong liền tiếp tục đặt dụng cụ vào sâu trong nhà kho, thì thấy trên giá đặt một chiếc vòng tay Phật.
"Thật là...... Charoen này, thứ quan trọng như vậy cũng quên lấy."
Sun bỏ vòng tay vào túi, mà lúc này cửa lớn lại đột nhiên bị khóa trái. Ý thức được có chỗ nào không đúng, Sun bước nhanh về phía cửa lớn.
"Có ai không? Xin giúp tôi mở cửa một chút được không?"
Sun không ngừng gõ cửa, gần sát cửa lớn chỉ có thể nghe thấy tiếng con gái đùa cợt bên ngoài.
"Đáng đời, ai bảo mày tiếp cận Earth của bọn tao."
"Khuôn mặt quyến rũ người khác, làm cũng không phải chuyện con người làm."
"Mày cứ ở đây học một bài học cho tốt đi!"
Tiếng cười đùa đùa càng lúc càng nhỏ, Sun biết mình đêm nay đoán chừng lại phải qua đêm ở trong nhà kho rồi.
Từ nhỏ đến lớn chuyện như vậy đã xảy ra biết bao nhiêu lần, Sun đã không còn nhớ rõ nữa. Sun lấy điện thoại ra muốn liên lạc với bạn bè, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, điện thoại đã sớm hết pin tắt máy, mà bản thân vẫn không chú ý tới.
—— Xem ra lần này trốn không thoát rồi.
—— Ở đây tối quá, vừa lạnh vừa bẩn.
—— Cả đêm liệu có chuột không?
—— Mình không muốn ở lại đây.
—— Có ai cứu tôi không?
—— Ongsa......
Sau trận đấu, Ongsa đang thu dọn đồ đạc trong phòng thay đồ thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Charoen.
"Alo, Charoen sao thế?"
"Ongsa ~ Sun có ở cùng cậu không?"
"Không có, sao thế?"
"Vòng tay của mình để quên trong nhà kho, gọi điện thoại cho Sun cũng không liên lạc được."
"Hiện tại nhà kho hẳn là đóng cửa rồi, có thể cậu ấy đi về trước rồi, cùng Earth các kiểu......"
"Ừm...... được rồi, vậy ngày mai mình lại đến lấy."
Ongsa cúp máy và rời khỏi phòng thay đồ với chiếc túi đeo trên lưng.
—— Vừa nói như vậy hôm nay cũng chưa có nói chuyện với Sun nữa, cũng không biết chính mình đang đánh cược tức giận cái gì...... Ngày mai mang chút đồ ăn ngon đi tìm cậu ấy vậy.
—— Người ta có Earth đi cùng rồi ~ Không thiếu người nói chuyện, đương nhiên sẽ không tìm mày, mất công mày vẫn luôn tâm tâm niệm niệm người ta.
Ongsa phiền muộn đi theo hòn đá nhỏ chậm rãi đi ra ngoài trường, lúc đi ngang qua sân vận động, Ongsa bị ma xui quỷ khiến nhìn lại về phía nhà kho.
Không biết vì sao, luôn cảm giác có cái gì đó hấp dẫn mình đi qua. Ongsa lấy điện thoại ra và gọi cho Sun —— tắt máy.
......................
Ai nha nghĩ gì vậy chứ, mau về nhà ăn cơm thôi.
.......................
Quên đi, coi như giúp Charoen xem thử có vòng tay ở đây hay không, thuận tiện khóa trước đi.
Ongsa thành công thuyết phục chính mình đi đến nhà kho, đến cửa nhà kho, Ongsa từ cửa sổ thò đầu nhìn vào bên trong, lại phát hiện Sun đang cuộn tròn bên cạnh giá đựng đồ.
Sun ôm đầu gối cuộn tròn bên cạnh tủ, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu và tiếng kẽo kẹt của cửa sổ lay động theo gió.
—— Khi nào mới có thể ra ngoài đây?
—— Ongsa đã về nhà rồi nhỉ?
—— Bố mẹ chắc đang sốt ruột lắm.
—— Bất cứ ai cũng được.
—— Đến giúp tôi đi.
"Cạch."
.......................
Sau khi cùng Ongsa ở bên nhau, người bên cạnh thường xuyên bàn luận tại sao Sun lúc trước lại bất chấp tất cả chạy về phía Ongsa, ngay cả Ongsa cũng tò mò như vậy, đáng tiếc mỗi lần Sun đều chỉ cười lướt qua. Bởi vì chỉ có cô biết:
Đêm nay.
Bóng dáng này đón ánh sáng chạy như bay về phía cô.
Cái ôm ấp áp kiên định này.
Là niềm an ủi và hy vọng duy nhất của cô trên con đường dài đằng đẵng sau này, cũng là tất cả của cô.
Mặt trời vĩnh viễn tươi đẹp động lòng người.
Mặt trời vĩnh viễn tỏa sáng.
Mà khi hiệu ứng Tyndal xuất hiện, ánh sáng mặt trời sẽ có hình dạng —— đó là bóng dáng người yêu cô.