Cảnh ngục vai vỗ tôi, nói:
- Sau khi ra ngoài, hãy làm người tốt. Mỗi bước đi cứ về phía trước, đừng ngoảnh lại.
Người đón tôi ra tù là chị tôi. Chị vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, ấy thế mà vừa thấy tôi thì chị khóc. Tôi cười:
- Đừng khóc mà, nhòe mascara đấy.
Chị rút khăn giấy trong túi ra, chấm lên mắt:
- Ra là tốt rồi, chị không có khóc. Thật là... đi thôi, về nhà nào, ba mẹ đang chờ.
Đi đường ba tiếng mới về đến nhà. Ba mẹ tôi là người bận rộn, một năm chẳng gặp hai lần, thế mà lúc này họ lại đang ở nhà.
Tôi đi qua chậu than, đốt quân áo trên người. Họ bảo làm vầy để gỡ xui.
Ba tôi vỗ vai tôi, thở dài:
- Qua hết, qua hết rồi. Về là tốt rồi, về là tốt rồi, sau này đừng nông nổi thế nữa.
Mẹ tôi nhìn tôi, khóc nức nở:
- Bé Mẫn của mẹ... con gầy quá, đen quá.
Tôi cũng ôm lấy mẹ. Tôi đã cao hơn mẹ cả cái đầu, đành khom lưng tì cằm lên vai mẹ, dẫu không thoải mái lắm:
- Mẹ, con không gầy, con săn chắc.
Sau khi ra tù một tháng, tôi ở yên trong nhà với ba mẹ tôi.
Bốn năm rồi không đụng vào xe, tay tôi cũng hơi sượng, còn bằng lái hết hạn. Tôi bắt taxi đến trấn Thập Phô một chuyến. Tiệm sách phủ đầy bụi, ngoài cửa còn dán mớ tờ rơi quảng cáo dịch vụ bẻ khóa.
Tôi đi thăm mộ ông ngoại của anh. Cỏ dại mọc quanh mộ, cao cả mặt, đúng là lâu không ai tới dọn mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tren-co-loi-don/884844/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.