Chắc là Từ Tùng sợ tôi tự sát, nên hắn vứt hết mọi vật bén nhọn trong phòng này đi, bao gồm cả bút. Thế là ngày nào tôi cũng xé giấy để đếm ngày được thả. Tính đến hôm nay là tôi bị nhốt bốn mươi ba ngày rồi, năm ngày nữa là sinh nhật tôi.
Sau ngày bị khoét thịt, tôi vẫn luôn hỏi Từ Tùng rằng hắn sẽ thả tôi đi thật chứ. Lần nào hắn cũng kiên nhẫn đáp "thật đấy".
Đoạn thời gian này tôi như cá chậu chim lồng – một ngày bằng cả năm gông ngồi tù, tôi cực kì ngóng ngày được thả ra. Có trông ngóng thì có hi vọng. Tôi vẫn mơ về một tương lai gần, sau khi được thả, tôi bắt đầu cuộc sống mới của mình, ở bên người mình thích. Tôi sẽ chạy đến Thượng Hải, sẽ kiếm XV. Tôi còn nhớ tới Ân Thượng, nếu có dịp gặp nhau, nhất định phải đòi tiền câu đối xuân năm ngoái bán chịu cho gã. Dư thời gian thì tôi sẽ tọc mạch, chuyện tại sao hôm sau đó gã không ghé tiệm. Chỉ mơ thôi mà khóe miệng tôi cong lên rồi. Kế đó Từ Tùng sẽ cười cùng tôi, rồi hùa:
- Em nghĩ gì mà vui hử?
Tôi vẫn không quá tin rằng hắn sẽ thả tôi đi dễ dàng, tôi lại hỏi:
- Đến ngày đó... thì em được thả thật sao?
- Thật. – Hắn dịu dàng trả lời, kiên nhẫn như vậy, mặc cho tôi từng hỏi đi hỏi lại vô số lần.
Ba ngày trước sinh nhật tôi, tôi vẫn luôn đề phòng hắn sẽ lại bày ra trò gì hành hạ tôi nữa. Nhưng không. Ngày ngày đều đặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tren-co-loi-don/247587/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.