🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chờ đến lúc vết thương trên người tôi tốt hơn, vẫn còn trong năm cũ, tôi bán câu đối xuân do bác Lưu cung cấp giấy, mực.

Hôm nay trời không tệ, tôi dọn ghế dựa, ngồi phơi nắng.

- Trung Nặc Thần.

Tôi nghe thấy có người gọi tôi. Tôi nhìn theo tiếng, thấy người nấy là Ân Thượng. Nay gã mặc một chiếc áo khoác cashmere màu be, vẫn dáng người cao chân dài. Tôi không biết gã tới làm gì, không trả lời gã. Tôi cúi đầu bấm điện thoại, xem giá vé xe lửa.

- Trung Nặc Thần. – Gã lại gọi một tiếng.

- Vâng? – Tôi đáp có lệ, buông điện thoại xuống, đứng dậy.

Gã ngồi vào ghế dựa của tôi luôn, miệng nhẩm bài ca nào đấy. Tôi hỏi gã:

- Gì đây?

Ân Thượng nhìn quanh, rồi trả lời tôi:

- Mua câu đối xuân.

Tôi không tin.

- Bán sao nhờ?

- 1m3 một trăm tệ, 1m6 hai trăm tệ.

- Cậu viết câu đối trên giấy nạm vàng hả? Sao đắt vậy? Chặt chém à? – Ân Thượng cười.

- Đắt vậy đó. Bán cho người khác hai mươi tệ, bán cho anh thì hai trăm tệ. Tôi chặt chém đấy. Anh còn muốn mua nữa không?

- Muốn. – Gã đứng dậy chọn vài câu đối để riêng xong đề nghị – Ăn trưa với tôi đi.

- Ai thèm ăn trưa với anh?

- Bạn rủ ăn trưa chung, không được à?

Ai thèm làm bạn với gã gặp lần thứ nhất thì xách gậy gỗ đập người, gặp lần thứ hai thì tự xưng bạn chứ.

Thấy tôi không trả lời, Ân Thượng cười:

- Tôi mời cậu ăn, vì muốn tạ tội với cậu. –

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tren-co-loi-don/247584/chuong-4.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Trấn Trên Có Lời Đồn
Chương 4
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.