Chu Cảnh hơi ngửa đầu ra sau, rủ mắt nhìn nàng: “Vậy nên hoa yêu chó… tâm địa khó lường như nàng kéo ta vào Hồ Trung Nhật Nguyệt để tiếp tục giày vò?”
“Ta không có, ta không phải…. ta vốn nghĩ đây là giả mà…”
“Nghĩ là giả nên mới dụ dỗ ta.” Hắn lộ ra vẻ mặt khó nói thành lời. “Biết là thật thì sợ hãi cụp đuôi, nàng chẳng lẽ thầm ngưỡng mộ ta từ lâu? Yêu mà không có được, vì yêu sinh hận nên muốn hại chết ta?”
Diệp Tiểu Uyển chỉ cảm thấy đầu óc rối như tơ vò, Chu Tùng Hoa, thật là đáng sợ.
“Huynh nói gì thì là vậy đi.” Nàng mệt mỏi đến mức giọng nói yếu ớt. “Bây giờ ta rất mệt, rất buồn ngủ, chỉ muốn nghỉ ngơi, cầu huynh tha cho ta một lần này.”
Chu Cảnh nhanh chóng buông tay ra: “Được, đi ngủ đi.”
. . . Huynh ấy đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, lại có âm mưu gì đây?
Diệp Tiểu Uyển mang đầy cảnh giác, trước khi mở cửa phòng mình, cô vội quay đầu nhìn lại một cái. Chu Cảnh ất thân thiện nhắc nhở: “Ngủ sớm một chút.”
Có gì đó không đúng.
Chu Cảnh, người chỉ nhớ lờ mờ về những sự việc trước đây, thật là phiền phức. Nàng tự mình suy diễn thêm, không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu. Nếu huynh ấy nhớ lại mọi chuyện, có lẽ đã sớm rời đi rồi, chẳng đời nào lại dây dưa với nàng ở đây.
Diệp Tiểu Uyển dần chìm vào giấc ngủ, một lần nữa mơ về bóng lưng dứt khoát rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706829/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.