Di vật của Lệnh Hồ Vũ rất nhanh được gửi về động phủ. Đồ đạc của ông vốn không nhiều, qua hơn năm mươi năm, sách vở và y phục đã mục nát hết, chỉ còn một gói giấy dầu vẫn còn nguyên vẹn.
Bên trong là một cuốn sổ cũ, trên đó có chữ viết và tranh vẽ nguệch ngoạc của Lệnh Hồ Vũ, nét chữ tuy cứng cáp, nhưng không có cảm giác lạnh lẽo như trong bức thư kia.
Có thể thấy ông từ sớm đã thử ngưng tụ ý niệm thành phi đao, cảm hứng của ông lại đến từ Giấy Thông Thần.
Càng lật về sau, chữ viết càng ít, đôi khi chỉ là những nét mực hỗn độn, trang cuối cùng chỉ có hai chữ: “Ý niệm”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lật qua lật lại xem cả bức thư lẫn cuốn sổ, chỉ cảm thấy đau đầu, khẽ hỏi: “Chàng nghĩ ai là Tiên Thánh?”
Tần Hi hỏi ngược lại: “Tiểu sư tỷ thì sao?”
“Ta không biết.” Nàng thật thà gật đầu. “Có thể đều là Tiên Thánh.”
Nếu vậy thì lớn chuyện rồi.
Tần Hi mân mê một lọn tóc: “Ta vẫn luôn thắc mắc, khi ở Thanh Châu, vì sao Tiên Thánh lại nhờ Phí Ẩn chuyển lời cho nàng.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lẩm bẩm: “Đúng vậy, sau khi nhìn thấy tờ giấy đó, ta cứ mơ về những chuyện trước kia.”
Tiên Thánh muốn Lệnh Hồ Trăn Trăn giữ Bàn Thần Ti, nhưng rõ ràng việc nàng không nhớ gì mới dễ bị thao túng nhất, tại sao lại phải làm như vậy?
Tần Hi bỗng nhiên cốc đầu nàng một cái: “Lúc nàng ở Thiên Trọng Cung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706810/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.