23 tháng Giêng. mưa tuyết mịt mù.
Tiểu sư tỷ bỗng dưng biến mất hơn nửa năm nay lại trở về Nhất Mạch Sơn. Động phủ tối tăm và chật chội của Lệnh Hồ Vũ lần đầu tiên tập trung đầy đủ các đệ tử trong phái. So với lần đầu tiên vô cùng vắng vẻ khi nàng đến đây thì lần này náo nhiệt đến mức như muốn nổ tung.
Đoan Mộc Duyên cứ như một cái đuôi, bám sát theo sau, liên tục nói: “Tiểu sư tỷ, sư đệ ngày nào cũng nhớ tỷ! Tỷ không biết đâu, Lão Cửu đã quên tỷ hoàn toàn rồi, sư tôn còn không cho chúng ta nhắc đến tỷ nữa! Quãng thời gian đó thật như địa ngục! Đệ chỉ có thể mỗi ngày đối diện với bức tranh của Tiểu sư tỷ mà rơi lệ nhớ mong…”
Tần Hi liếc y một cái: “Nếu huynh nói với ta sớm hơn thì có lẽ ta đã sớm đưa Tiểu sư tỷ của huynh về rồi.”
Giọng điệu này là sao? Lão Cửu không bình thường, hai người này chắc chắn là ở bên nhau thật rồi.
Đoan Mộc Duyên bám lấy Quý Viễn: “Huynh ở Đại Hoang ngày nào cũng thấy hai người họ nắm tay nhau, chắc là khó chịu lắm nhỉ?”
Quý Viễn tức giận nói: “Đệ ấy sớm đã bắt cóc Tiểu sư tỷ rồi! Bỏ lại ta và Trầm Bất Bình không biết sống chết thế nào, đứng chịu gió lạnh nửa tháng ở Vô Phong Thành!”
Hai người họ cãi nhau làm động phủ ồn ào lên, Du Bạch thật sự không chịu nổi nữa, tiến tới đá mỗi người một cú: “Nhỏ giọng lại một chút!”
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706808/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.