Chỉ là ý niệm thôi mà, nàng có vô số ý niệm, chắc chắn có thể cuốn hết hàn khí đi.
Dường như nhìn ra nàng đang nghĩ gì, Tần Hi kiên nhẫn giải thích chậm rãi: “Ý niệm ra vào Thức Hải cuốn theo hàn khí không làm tổn thương kinh mạch, mà là thần hồn. Ta có Phong Lôi Ma Khí để chống đỡ, còn nàng thì chẳng có gì, đừng làm loạn.”
Chỉ mới dùng một ý niệm thôi, mà mặt đã xanh tái lại, nếu làm tổn thương thần hồn thì sao? Thấy nàng cau mày nhìn mình, hắn cười nhẹ: “Sư đệ rất giỏi, không sao đâu.”
Lệnh Hồ Chân Chân càng cau mày mày chặt hơn: “Nếu thật sự có chuyện thì sao?”
Tần Hi vẫn cười: “Nếu thật sự có chuyện, Tiểu sư tỷ cứ sống tốt một mình, chỉ cần không quên sư đệ là được.”
… Đây là lời con người có thể nói ra sao?
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngẩn ngơ nhìn hắn, nhưng hắn chẳng mảy may động lòng, chỉ nắm lấy cằm nàng: “Ít ra ta còn may mắn hơn Lệnh Hồ Vũ, vẫn giữ được Tiểu sư tỷ.”
Thế nhưng nàng lại cảm thấy mình xui xẻo hơn Lệnh Hồ Vũ, sao lại gặp phải loại người này. Bên ngoài trông giống người đứng đắn, nhưng bên trong đầy rẫy những âm mưu khó đoán, lại còn đặc biệt tàn nhẫn.
Tần Hi khẽ chạm vào giọt lệ rơi từ hàng mi của nàng, đột nhiên ôm lấy nàng, cằm để lên trán nàng cọ cọ: “Bây giờ khóc vì sư đệ vẫn còn quá sớm, hôm nay tỷ đã khóc quá nhiều rồi, nghỉ ngơi một chút, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706806/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.