Tuy nhiên, Lệnh Hồ Trăn Trăn lại không hỏi, như thể không muốn để hắn toại nguyện, mà chỉ nói: “”Ngươi đã ngủ mấy ngày rồi, lúc Tử Kê Quân đưa Khương sư muội đi Khương sư muội đi ngươi vẫn chưa tỉnh, Cố Tiên Chi đi rồi ngươi cũng chẳng hay. Đến khi tỉnh lại, ngươi lại bỏ mặc Trầm Bất Bình và Lão Tứ, cứ phải kéo ta xuống hồ tắm.”
Chẳng hỏi gì đến chính sự, không giống với Tần Nguyên Hi thường ngày.
Tần Hi nhắm mắt lại: “Đầu óc sư đệ vô cùng nhỏ, bây giờ chỉ có thể chứa được Tiểu sư tỷ. Không như Tiểu sư tỷ, có thể chứa được gà vịt cá tươi, bát đĩa muỗng đũa.”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Cá gà vịt gì cơ?”
Nước nhỏ xuống từ cằm hắn, hàng mi ướt át nhướn lên, hắn nhìn chằm chằm vào nàng: “Còn hỏi nữa sao? Quả nhiên là gà vịt cá tươi đều quan trọng hơn sư đệ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa tay chạm lên mặt hắn, đôi mắt đen láy ấy có vẻ u ám, nhưng không phải là kiểu thường thấy, nàng khẽ nói: “Ta biết vì sao ngươi không vui, bởi vì hàn khí từ cõi chết rất khó chịu, bị giày vò mãi chắc chắn sẽ không vui.”
Hàn khí từ cõi chết quả thật rất quá đáng sợ, lạnh đến mức hắn không thể giữ nổi đám mây đó. Hắn cảm thấy bản thân đã đứng ở cuối tử lộ rồi, không thể nào thoát khỏi bẫy được.
Tần Hi không trả lời, chỉ bế nàng ra khỏi hồ: “Nước sắp lạnh rồi, ra ngoài thôi.”
Làn gió nóng bao trùm lấy cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706798/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.