Khói bụi do trận đấu pháp kịch liệt gây ra dần dần lắng xuống, Tần Hi chậm rãi nói: “Huynh đang chất chứa đầy tà hỏa không có chỗ phát tiết. Nếu muốn đánh một trận thật sự, ta sẽ đánh cùng huynh, đừng phát điên với Trăn Trăn.” 
Phát điên? 
Chu Cảnh muốn cười, hắn nói không sai, mình đúng là đang phát điên. 
Kim quang trong mắt hắn dần ngưng tụ, thấp giọng nói: “Nếu đã dùng đến sét lạnh thì cũng không cần phải nương tay. Ta từ lâu đã muốn đánh một trận thật sự với đệ.” 
Vậy thì đánh, nói nhiều cũng vô ích. 
Từng tia sét lạnh xoay tròn, như sinh vật sống quấn quanh cơ thể, lúc thì tụ lại, lúc thì tản ra, ngăn cản kim quang chói lòa của Chu Cảnh ở khắp nơi. 
Là người đứng đầu trong kiếm đạo võ hành của Nhất Mạch, Tần Hi chưa bao giờ dám khinh thường hắn, luôn muốn cùng hắn đánh một trận thỏa thích. 
Thế nhưng nếu dùng sét lạnh quá nhiều thì sẽ không khác gì một cuộc tàn sát. Chu Cảnh chắc chắn cũng không phát hiện ra điều này. Nếu huynh ấy cũng thật sự dùng đến sát chiêu, vậy thì chẳng khác gì một cuộc tàn sát cả. 
Cuối cùng, vẫn giống như trận đấu pháp ở Cự Lộc Quán, tay chân đều bị ràng buộc. Thật là nực cười, một người thì không nỡ lòng nào, một người không thể dùng sát chiêu. 
Luồng kim quang dần chậm lại, sét lạnh cũng trở nên thưa thớt, trận đấu pháp giống như tàn sát lại biến thành một trận đấu pháp bình thường nhất, hơn nữa còn kết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706784/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.