Trong khoảnh khắc đó, tinh hà lấp lánh, nhật nguyệt sáng rực. 
Vầng trăng cô độc đã lên cao, Tần Hi bước đi chậm trên tuyết, dừng lại ở khe núi vắng lặng. 
Hắn từ từ tháo chiếc găng tay da báo màu đen bên tay trái xuống. Luồng Phong Lôi Ma Khí không còn là hình dạng hồ ly nữa mà trở nên dữ tợn và hỗn loạn, tựa như con sói hoang đang vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc. 
Hắn không hề ngăn cản mà cứ để mặc cho nó điên cuồng gào thét. Phong Lôi Ma Khí mang theo hơi lạnh u ám lập tức tràn ngập khắp nơi. 
Tần Hi lặng lẽ nhìn bóng người trong làn ma khí dày đặc kia. Người ấy bị bao phủ bởi mây đen, trên lưng đeo gông xiềng đầy máu, đoản đao mà hắn đã đánh mất đang cắm trên đó, xuyên qua lưng, đâm thẳng vào tim. 
Người trong giấc mộng mỗi đêm, không ai khác chính là hắn. 
Hắn bước về phiên bản khác của bản thân, và phiên bản đó cũng đang bước về phía hắn. 
Tần Hi nhìn thấy một thung lũng nhỏ đẹp như tranh, Lệnh Hồ Trăn Trăn bị mây đen che mặt, chỉ lộ ra đầu mũi và đôi môi, giọt nước mắt dừng lại nơi khóe miệng. 
Hắn không cho nàng nhìn, không cho nàng nói, chỉ trơ mắt nhìn Long Quần Phi Đao xuyên qua tim nàng. 
Tất cả là do hắn tự chuốc lấy. 
Ma khí như sóng cao, ập thẳng vào người hắn và đánh tan nửa hồn thần kia đi. Tất cả ký ức bị lãng quên, bao nhiêu tháng trời phiêu bạt tìm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706779/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.