23 tháng Ba, gió mạnh mưa lớn. 
Hôm nay, Nhất Mạch Sơn không hề yên tĩnh. Những tội ác của Sương Nguyệt Quân đã được báo lên Thiên Trọng Cung, chư vị trưởng lão đang đang lục soát từng thứ trong động phủ của bà. 
Các đệ tử trẻ tuổi thì tụ tập trong động phủ của Du Bạch, ngay cả Lão Lục Trầm Quân cũng đến. 
Du Bạch đang yên lặng nằm trên giường, tám ngọn Tụ Hồn Đăng được đặt ở tám hướng khác nhau, nhằm tránh thần hồn của nàng tan rã và rời khỏi cơ thể. 
Lão Tứ Quý Viễn mắt đỏ hoe, khẽ nói: “Nhị sư huynh bị thương nặng không tỉnh, Tam sư tỷ cũng không tỉnh, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Ta thật mong họ tỉnh dậy mà đánh ta, thậm chí bắt ta đến Băng Ngục Phong ở một tháng cũng được.” 
Lão Ngũ Đoan Mộc Duyên đạp y một cái: “Đừng nói bậy, Nhị sư huynh sẽ tỉnh lại trong vài ngày nữa.” 
Nhưng Tam sư tỷ thì thật sự không biết khi nào sẽ tỉnh. Trầm Quân mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng Lão Bát Lâm Anh bên cạnh kéo tay áo của y, lắc đầu. 
Quý Viễn vẫn lẩn bẩm: “Còn Lão Thất đâu? Tam sư tỷ bình thường quan tâm đến đệ ấy nhất, vậy mà không đến, cứ trốn trong động phủ, sống chết cũng không chịu mở cửa.” 
Cho nên mới nói cõi đời này rất nhiều người giả ngốc, nhưng vị Cầu Viễn sư huynh này là ngốc thật sự. 
Đoan Mộc Duyên lại đá y một cái: “Cứ để Lão Thất lấy lại sức đi. Mặt của đệ ấy cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706765/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.