Lâu Hạo chạm nhẹ lên mặt bàn, trà đổ liền hồi phục nguyên trạng, hắn mỉm cười dịu dàng: “Hay là chúng ta đổi sang quán trà khác? Trà ở đây có chút đắng.” 
Du Bạch bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng gọi: “Lão Thất! Ở đây!” 
Chu Cảnh nghiêng đầu nhìn quanh, khi thấy bọn họ, lập tức vô cùng vui mừng, nắm tay Diệp Tiểu Uyển đi tới, rồi chắp tay chào: “Đại sư tỷ, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ, sao mọi người lại tới đây?” 
Du Bạch cười nói: “Chẳng lẽ chỉ cho phép đệ ra ngoài chơi, không cho phép chúng ta dạo phố sao? Thần tích Bồng Lai Cửu Lão Trượng Nhân thật hiếm thấy, ta đi theo sư tỷ và sư huynh mở rộng tầm mắt, lại không ngờ đệ cũng ở đây.” 
Rõ ràng là chính tỷ ấy nói muốn đột phá cảnh giới, Tam sư tỷ quả thật nghĩ một đằng nói một nẻo. 
Chu Cảnh sắp xếp cho Diệp Tiểu Uyển ngồi xuống, trước tiên rót cho nàng một chén trà, lại đẩy đến món ngọt nàng thích ăn, Du Bạch không khỏi châm chọc: “Không ngờ Lão Thất của chúng ta cũng biết quan tâm người khác.” 
Nàng tự cho là hiểu Chu Cảnh, đa phần hắn sẽ xấu hổ mà chối vài câu, mọi người cười đùa một hồi, và nàng có thể thuận lợi vượt qua khoảng thời gian khó chịu này. 
Dù sao cũng đau lòng, chi bằng đối mặt trực tiếp. Đồng môn gặp nhau hằng ngày, mình cuối cùng vẫn là Tam sư tỷ của đệ ấy. 
Nhưng Chu Cảnh chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì. 
Du Bạch đột nhiên cảm thấy xa lạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706757/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.