Nghe có vẻ như Ngân Tước Nhi là một biệt danh. Vị Tỉnh Trai Tiên Sinh quả nhiên không phải tầm thường, ngay cả biệt danh mà cũng biết.
Tần Hi ghé sát vào bên tai Lệnh Hồ Trăn Trăn nhỏ giọng nói: “Tiểu sư tỷ, tiên sinh thích nghe chuyện nhà chuyện cửa nên tỷ kể chuyện trước kia ở Thâm Sơn cho ngài ấy nghe đi, kể nhiều một chút.”
Được, không thành vấn đề. Lệnh Hồ Trăn Trăn cẩn thận gật đầu.
Tần Hi xoa đầu nàng rồi nói: “Tiên sinh, vị này là Tiểu sư tỷ của ta. Từ nhỏ, cuộc đời của tỷ ấy đã vất vả, phải trải qua rất nhiều, từng lặn lội qua cả núi và biển. Chi bằng tiên sinh vừa nghe tỷ ấy kể chuyện vừa cho ta đọc truyện về Ngân Tước Nhi, như vậy cũng có thể giúp tiên sinh tiết kiệm được nhiều thời gian để viết thêm nhiều thọai bản nữa.”
Tỉnh Trai hài lòng gật đầu: “Được thôi. Các ngươi đi theo ta.”
Mọi người đi theo ông vào tiểu lâu, chỉ thấy sàn nhà đầy vết mực và giấy, thậm chí cả án thư cũng chìm trong đó. Ông không hề để ý có chỗ để đặt chân hay không mà chỉ đi đến sau án thư ngồi xuống và lấy giấy bút ra rồi từ đâu triệu ra bốn năm cuốn sách mỏng bằng một cái vẫy tay. Ông không chút do dự nào mà ném cho Tần Hi.
“Cô nương, cô nói đi.” Tỉnh Trai chờ đợi cầm bút lên.
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức nói: “Lúc ta bốn tuổi, ta hái trái cây dại đã bị ngã xuống bùn. Đại bá nói ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706752/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.