Khi sắp tỉnh dậy, mơ hồ nghe thấy tiếng hát khe khẽ của ai đó.
Tiếng hát kia rất trong trẻo và du dương, là một bài hát hắn rất quen thuộc: “Ngọn núi cao, trăng lên dần. Trăng đã lên, sao lấp lánh*…”
*Đây là hai câu thơ trong bài “Núi Cao Chương 3” của tác giả Trương Ngọc Nương
Chu Cảnh từ từ mở mắt ra, cả phòng tràn ngập ánh mặt trời, Diệp Tiểu Uyển đang ngồi bên cửa sổ chải tóc trước gương đồng, vẫn nhỏ giọng ngâm nga: “Người ta thương đang ở nơi xa. Một ngày không thấy trong lòng xót xa.”
Hắn nghe một hồi, không nhịn được hỏi: “Đây là bài hát gì?”
Động tác chải tóc của Diệp Tiểu Uyển vẫn tiếp tục: “Đây là bài hát dì nhỏ đã dạy ta.”
“Ta đã từng nghe một yêu linh nhân vô cùng ác độc ở Đại Hoang hát những lời y hệt như vậy.”
Diệp Tiểu Uyển dịu dàng nói: “Đây là bài mà bất kỳ linh nhân nào cũng đều biết hát nên việc yêu linh nhân biết cũng không phải điều gì hiếm lạ. Huynh đã không thích thì ta đổi bài khác vậy.”
“Đừng hát nữa.” Chu Cảnh xoay mình ngồi dậy, vẫy vẫy tay. “Đến đây.”
Nàng nhanh chóng đến gần, nhưng chỉ cúi xuống mép giường, tựa đầu trên đùi hắn, dùng giọng rất nhẹ nhàng nói: “Hôm qua ta đã kể Tùng Hoa sư huynh nghe nhiều chuyện như vậy nên ta cũng muốn nghe chút chuyện về Tùng Hoa sư huynh nữa.”
Chu Cảnh chậm rãi dùng ngón tay vuốt mái tóc dài dày dặn của nàng: “Muốn nghe chuyện gì? Ta tên Chu Cảnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706746/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.