Ánh sáng và bóng tối trước mắt nàng thay đổi thêm lần nữa, đôi chân của Lệnh Hồ Trăn Trăn lại đứng trên hành lang nguyên vẹn.
Có rất nhiều bức họa hoa và chim đầy màu sắc tinh xảo được vẽ trên một bức tường của hành lang, nhưng bên ngoài lại nhiều mây và sương mù, không thấy trời cũng không thấy đất, có chút kì dị. Ở phía cuối có một cánh cửa đang mở ra, bên trong là một căn phòng trang nhã, những tấm rèm lụa mỏng manh và mềm mại treo xung quanh, tạo nên bầu không khí thanh thoát. Một làn sương nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí, mang lại cảm giác yên bình. Tuy nhiên, mọi thứ đều hoàn toàn tĩnh lặng. Những tấm rèm lụa không đung đưa, và khói không bốc lên, như thể bị đóng băng trong thời gian vậy. Cảnh tượng này tựa như đang tái hiện một bức tranh tuyệt đẹp nào đó.
Thanh âm đè nén của Ôn Tấn truyền đến từ nhã gian: “Vào đi!”
Tiếng gió gào thét, quấn quanh nàng thành từng vòng, rồi mạnh mẽ kéo nàng vào nhã thất. Bên trong, Ôn Tấn đang dựa vào chiếc ghế dài dưới cửa sổ, ấn lòng bàn tay vào vùng bị thương, từ lòng bàn tay phát ra ánh sáng vàng dịu, dường như đang chữa lành vết thương.
Phong Lôi Thuật hiển nhiên không dễ dàng hóa giải như vậy, mặt gã đầy mồ hôi lạnh và máu từ khóe miệng chảy ra. Gã hung ác nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó nặng nề lên tiếng: “Ngươi là nam hay nữ?”
Gã từ trước đến giờ luôn tự xưng là phong lưu, khi gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706733/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.