Thế gian đã sớm không còn nàng, trong mộng cũng chẳng có nàng.
Cơn gió lạnh như băng thổi trên tóc Lệnh Hồ Trăn Trăn, khiến nàng có chút ngứa ngáy. Nàng xoay người, phát hiện mình dường như lại quay về Dao Sơn. Trên Cầu Cửu Khúc tuyết đọng trắng xóa, trên bầu trời tối đen vẫn còn thiên hỏa lấp lánh như những ngôi sao đang rơi.
Là mộng? Hay không phải?
Nàng lẳng lặng nhìn thiên hỏa, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nam xa lạ: “Ngươi… tên là gì?”
Không đợi nàng quay đầu, một bóng người đã xuất hiện trước mặt như làn khói ngưng tụ.
Người đến là một nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc y phục đen vô cùng đắt tiền, dung mạo anh tuấn. Chỉ có điều giữa hai hàng chân mày của người đó dường như có phiền muộn nặng ngàn cân đè lên, thậm chí còn có vẻ hung dữ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn không biết khoảng cách thực lực giữa mình và người kia là bao nhiêu, chỉ biết thành thật trả lời: “Ta tên Lệnh Hồ Trăn Trăn.”
“Chân* trong thật giả?”
*từ “trăn” (蓁-zhēn) có cách đọc y hệt với từ “chân” (真-zhēn),có nghĩa là sự thật, chính xác.
“Trăn Trăn trong kỳ diệp trăn trăn.”
Người đó ngẩng ra một lúc, lại nói: “Ngươi có biết cha mẹ mình là ai không?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn suy nghĩ một chút: “Không tính là biết rõ.”
Người đó cười một tiếng, có chút giống như chế nhạo: “Phụ thân của ngươi là một đại ma đầu trời sinh đã máu lạnh và tàn nhẫn, cho dù ở Trung Thổ hay Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3703381/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.