Ông chủ hàng bánh ngọt ở bên cạnh có đôi tai rất thính, nghe vậy liền mỉm cười thành thật: “Cô nương, lời này của cô không hợp lý rồi. Có lẽ cô chưa từng nghe nói đến Thiết Dân Trang, nhưng nếu nói kỳ lạ thì cũng không đến nỗi chứ?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn bình tĩnh nói: “Ngươi nói dối.”
Sư phụ đã nói, Đại Hoang không còn là vùng đất yên vui nữa, ít nhất là sau khi bốn vị Hoang Đế nắm quyền, nơi này không còn là nơi chung sống hòa bình giữa con người và dị tộc nữa. Chỉ một Yêu Quân thôi đã có thể thay đổi mọi chuyện lớn nhỏ trong địa giới rồi, nói gì đến Hoang Đế.
Ông chủ phớt lờ đi: “Cô nương quá đa nghi rồi. Cô cứ ở lại thêm vài ngày nữa sẽ biết nơi này tốt thế nào, người dân ở đây đều mở cửa đón khách, không cần khách khí gì đâu.”
Tần Hi vừa nghe nơi đây mở cửa đón khách thì mắt lập tức sáng lên: “Thật sao?”
“Hậu duệ Thiết Dân chưa bao giờ gạt người. Hai vị nếu đã tới thì coi như là khách, nhớ nói tốt giúp chúng tôi nhiều một chút là được rồi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cắn bánh, xoay người vẫy tay với Tần Hi: “Đi thôi.”
Đi đâu? Qua đêm trong rừng? Tần Hi cũng cắn một miếng bánh: “Không đi.”
Đây là lần đầu tiên nàng thấy một người được nuông chiều đến như thế, còn là một tu sĩ nữa, chỉ có việc ngủ trong rừng thôi mà lại giống như đang lấy nửa cái mạng của hắn không bằng.
Nàng chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3703348/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.