Tô Mộng Vũ đã về đây được vài ngày cũng đã làm quen được với tất cả người hầu trong nhà trừ Gia Hân.
“CÔ GÁI NÀY LÀ?”
“À DẠ TIỂU THƯ TÔI LÀ BẢO MẪU CỦA THIẾU GIA”
“Ồ trẻ vậy sao?”
“Vâng còn tiểu thư đây là”
“Gọi cô ấy là Thiếu Phu Nhân” giọng nói lạnh lùng từ trên bậc cầu thang phát ra giọng nói đấy quyền lực làm cho ai nấy cũng run sợ
“A Hạo à anh nói vậy người ta sợ phải dịu giọng xuống”
“Vâng thưa thiếu gia Thiếu Phu Nhân. Tôi xin phép đi làm việc trước”
- Gia Hân cô vội vã chạy đi vì không muốn chứng kiến tình cảnh ân ái của hai người. Cô đau lòng mà khoé mắt đỏ rực lên
“Anh ấy có người mình thương rồi sao?”
Đúng vậy anh ta đã có người thương rồi mày nghĩ mày là ai mà đòi trèo cao. Người ta là tiểu thư đài các còn mày chỉ là một đứa trẻ bị đuổi khỏi nhà
- Thấy bóng lưng cô dần khuất xa anh có chút nhói trong lòng. Tại sao cái cảm giác lại đau lòng đến thế
“A Hạo nay chúng ta cùng nhau đi làm nhé. Em mới xin được một vai diễn ở gần công ty anh”
“Được vậy chúng ta đi ăn sáng rồi anh đưa em tới đó”
- Tô Mộng Vũ từng làm diễn viên nên diễn suất của cô thực sự rất đỉnh nha.
Ở bữa ăn vì sáng nay Gia Hân không nấu cho anh nên anh đành phải ăn ngoài nhưng quả thật nó rất tệ không có hương vị quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-thieu-anh-la-mon-no-doi-em/2611296/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.