Sau khi nhận được tin Trần Hạo lập tức phi thẳng tới bệnh viện. Vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng hét của cô. Anh liền xông vào
“Có chuyện gì?”
“Lão đại từ lúc cô ấy tỉnh lại cô ấy cứ như người phát điên muốn rời khỏi đây “
“Được rồi mấy người đi ra đi”
“Vâng”
- Gia Hân được bác sĩ chuẩn đoán là mất trí tạm thời nên cô mới la hét như vậy đến cả tên của cô cô còn không nhớ
“Anh là ai?”
- Nghe thấy câu hỏi này của cô. Anh không biết có nên nói lại sự việc cho cô nghe hay là để cô thích ứng dần dần đây
“Tôi là chồng cô”
“Hả! Cái gì cơ tôi lấy chồng rồi sao?”
“Đúng vậy?”
“Thế anh tên gì tôi tên gì “
“Cô là Hoàng Gia Hân vợ của Trần Hạo tôi”
- Nói xong anh mới sững người tại sao lại nhận cô ta là vợ chứ? Có phải anh điên rồi không? Hay là anh thích cô thật rồi?
- Trần Hạo vẫn trầm mặc suy nghĩ thì Hoàng Gia Hân đã phi tới ôm anh
“Vây anh là chồng tôi hả? Tôi lấy chồng bao giờ thế” cô gái ngây ngô với ánh mắt to tròn lấp lánh đang nhìn anh với vẻ mặt đầy thích thú
“Ừm….Lấy được nửa năm nay rồi?”
“Nửa năm lâu vậy sao?”
“Ừm?”
- Trân Hạo nổi tiếng với việc sạch sẽ không một người con gái nào có thể chạm vào anh. Vậy mà anh lại mặc kệ đứng yên cho Gia Hân ôm. Cô tin lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-thieu-anh-la-mon-no-doi-em/2611277/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.