TÔ MỘNG VŨ nhận được tin đã bắt được Gia Hân cô ta vui sướng không ngớt để lộ ra một nụ cười ma mị
“Đưa cô ta tới căn nhà hoang ngoại ô. Tôi sẽ lập tức tới đó”
“Rõ”
_Gia Hân lúc này vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Mấy tên bắt cóc lái xe ra phía nhà hoang ngoại thành rồi trói chân tay cô lại.
- Lúc này bên phía Trần Hạo cũng thu thập được ít manh mối từ biển xe của mấy tên bắt cóc. Đó là hội tam đào hội đó luôn mệnh danh là hội đấu đầu gay gắt với băng của Trần Hạo. Lần này chúng nhúng tay vào việc này cũng một phần muốn trừ khử Trần Hạo
“Con mẹ nó dám tới địa bàn của tao bắt người đi”. Cũng may đêm qua khi ở với Gia Hân anh có đeo cho cô một đôi bông tai gắn chip vì quá lo lắng nên anh đã quên đi việc này. Mãi đến chiều tối anh mới nhớ ra
“Phương lãnh mau bật tìm kiếm định vị chỗ Gia Hân tôi quên mất là hôm qua có đeo cho cô ấy”
“Cậu thật là sao không nói sớm”
[…]
Bên này phía Tô Mộng Vũ cô ta cũng vừa lúc đến căn nhà hoang đó. Cô ta mặc một bộ đồ tối màu đầu đội mũ đi vào bên trong
Thấy Gia Hân vẫn chưa tỉnh cô yêu cầu mấy tên thuộc hạ tạt nước khiến Gia Hân tỉnh lại
“Cô…đây là đâu? Mấy người là ai?”
“Ồ cô không nhận ra tôi sao?”
“Không…không cô đừng qua đây”
“Mày dám quyến rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-thieu-anh-la-mon-no-doi-em/2611275/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.