“Hạo à có tín hiệu rồi mau qua đây”
“Sao rồi có manh mối gì sao?”
“Phải tôi thấy định vị của cô ấy ở hướng bắc? “
“Hướng bắc? Nếu đi thẳng từ công ty tới hướng đó thì chỉ có một ngôi làng bỏ hoang xung quanh toàn cây cối vs ruộng hoang”
“Làng bỏ hoang? Làng bỏ hoang? À tôi nhớ ra rồi chắc chắn Gia Hân đã chạy tới đó”
“Phương Lãnh bây giờ cậu đi triệu tập người 30’ sau xuất phát”
“Được”
- Gia Hân à đợi anh rất nhanh thôi anh sẽ tới với em đợi anh. Trần Hạo có được ít manh mối về Gia Hân anh đã có phần nào nhẹ nhõm nhưng anh không nghĩ tới việc là nếu anh còn không mau đến nữa thì Gia Hân đã không chống đỡ nổi Tô Mộng Vũ rồi
“Sếp đã chuẩn bị xong có thể xuất phát”
“Được đi thôi”
- Trần Hạo mặc bộ âu phục đen quyền lực theo sau là Phương Lãnh cả người một màu trắng tinh khiết là dàn anh em của họ
- Bọn họ khởi hành xuất phát tới ngôi làng bỏ hoang nằm hướng bắc
[….]
- Nhà Hoang….!
“Hazz dù bây giờ cô có cầu trời khấn phật đi chăng nữa cũng không ai tới giúp cô đâu! Ngôi làng này nằm rất xa thành phố sẽ không ai nghĩ là cô chạy tới đây đâu”
“Cô đừng có qua đây! Đừng qua đây”
“Chội chội là cô tự mình chạy tới đây chả qua là tôi tình cờ bắt gặp đâu phải cố ý. Một khi đã đến đây sẽ đều chết thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-thieu-anh-la-mon-no-doi-em/2611246/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.