Chương trước
Chương sau
Đau, rất đau, nỗi đau đớn mà Lạc Trần không cách nàohình dung nổi, mỗi lần tưởng không thể chịu đựng được nữa là một lần trải quacảm giác sống đi chết lại. Cuối cùng, cô nằm đó cứng đờ như một xác chết, hồnxiêu phách lạc.
Lạc Trần thấy như không còn là chính mình nữa, mỗi sợdây thần kinh trên người cô dều không chịu nghe theo sự chỉ huy của não bộ,muốn động đậy ngón tay cũng khó khăn, cần phải nghĩ đi nghĩ lại, thử đi thửlại.
Cứ nằm như thế không biết bao lâu, sự đau đớn về thểxác cũng dần dần nguôi ngoai, Lạc Trần phải dùng cả tay lẫn chân mới có thểngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.
Dòng nước ấm áp từ từ chảy xuống, dường như mang đimọi vết tích còn lại của sự đau đớn.
Chuyện vừa xảy ra khác xa so với sự mong đợi của LạcTrần, nhưng bộ dạng điềm tĩnh của Lâm Tự dường như lại rất vừa ý, có lẽ khoảngcách huyền diệu xảy ra trong chớp mắt đó chỉ có nam giới mới cảm nhận được.Đứng ở cương vị của người chịu đựng thì cảm giác ban đầu cũng không tồi, nhưngkhi thực sự phát sinh quan hệ thì hoàn toàn trái ngược. Hóa ra, dù chỉ đơnthuần tìm kiếm sự an ủi về mặt thể xác thì cũng phải trả giá.
Nhìn chính mình trong gương, Lạc Trần thấy thật xa lạ.Chuyện ngày hôm nay liệu có phải là đã không suy nghĩ kỹ, chỉ càng làm trò cườicho Lâm Tự vốn luôn coi thường cô.
Lạc Trần lắc đầu: “Bỏ đi, chẳngcó gì là to tát cả. Lâm Tự sẽ quên, mình cũng sẽ quên. Có lẽ mình không bao giờquên nhiệt độ nóng rực từ đầu tới cuối của anh. Được một người như thế thèmkhát, ham muốn, cảm giác thỏa mãn ấy cũng rất tuyệt.”
Lạc Trần quấn khăn quanh người ngồi trên bồn tắmnghiêng đầu sấy tóc, mặc cho hơi nóng hung hăng thổi loạn dưới bàn tay mình.Lúc này cô chẳng nghĩ gì nữa, quên hết những việc buồn phiền đã giải quyết vàchưa được giải quyết đã trở thành bản năng của cô từ lâu.
Lúc cô tắm rửa sạch đi ra, Lâm Tự đang ngồi dựa vàođầu giường uống nước, mái tóc hơi dài rối tung. Lạc Trần cho rằng lúc này anhnên hút thuốc, tạo dáng vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ, có lẽ sẽ hợp với tâmtrạng có phần chán nản hiện nay, lại càng hợp hơn với tình huống lúc này. Thìra cô cùng giống như những cô bé khác, thích sự trưởng thành chín chắn. Đángtiếc, hình như anh không hút thuốc.
Lạc Trần ra ngoài tìm quần áo của mình mặc vào. Nhìnđồng hồ, đã rất muộn, cô phải về nhà thôi.
Lâm Tự đi theo cô ra ngoài, nhìn cô quay lưng lại phíamình, cởi khăn tắm ra, từ từ mặc từng thứ một. Động tác mê hoặc mà cô vô tìnhtạo ra lại khiến Lâm Tự một lần nữa có cảm giác. Quả nhiên, có một người vợdanh chính ngôn thuận sẽ giảm bớt được nhiều phiền phức. Một mối quan hệ ổnđịnh còn có thể hỗ trợ tích cực cho sự nghiệp của anh, đặc biệt là đối tượnglại rất hợp khẩu vị nữa chứ.
“Em ổn chứ?”, Lâm Tự hỏi.
“Cũng ổn.” Cô cảm thấy không cần thiết phải che giấucảm giác không thoải mái của bản thân.
“Vào đây nói chuyện, lát nữa anh đưa em về.” Nói xonganh quay người đi vào phòng.
Khi Lạc Trần vào trong thì anh đang mặc áo nên cô ngồixuống giường chờ đợi. Trên ga giường có một vệt máu đã khô, ngả sang màu nâu.
“Ngày mai đi đăng ký đi.” Lâm Tự thấy Lạc Trần nhìnchằm chằm vào ga trải giường thì cho rằng cô đang ám chỉ điều này.
Lạc Trần nghe anh nói như vậy, cân nhắc xem mình nêntrả lời như thế nào. Nếu nói không cần thì lại như đang giận dỗi, xảy ra chuyệnnhư vậy, anh ấy muốn chịu trách nhiệm cũng là đương nhiên. Nhưng sau khi đíchthân trải nghiệm, Lạc Trần mới thật sự hiểu, hôn nhân không chỉ đơn giản là cóthêm một người nữa trong cuộc đời mình. Vừa rồi cô mới nhận ra, hôn nhân cần sựtiếp xúc vô cùng thân mật mang tính riêng tư, phải hoàn toàn bộc lộ bản thântrước mặt đối phương. Cô lại muốn tự lo cho mình, muốn bảo vệ cái tôi của mình,nhưng dường như dưới sự mạnh mẽ của anh, những điều ấy đều không thực tế.
“Em nghĩ, nếu chuyện của Lạc Sa chưa được giải quyếtthì em vẫn phải từ chối.” Lạc Trần thận trọng trong việc lựa chọn từ phù hợp,không muốn làm Lâm Tự hiểu lầm, “Em vốn cho rằng, việc em và Lạc Sa không phảitách nhau là điều kiện tiên quyết của bản thỏa thuận.”
“Chuyện vừa rồi không hề ảnh hưởng gì tới em sao?”
Lạc Trần cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đềudồn lên mặt, hai má nhất định đã đỏ lựng rồi. Đột nhiên lại nói tới sự việcnóng bỏng ban nãy, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi vị hoan ái, làm sao cóthể tỏ ra bình thản được đây? Hít sâu vài lần Lạc Trần mới nói được: “Chuyệnvừa rồi, em cũng có trách nhiệm”, ý là không cần Lâm Tự phải chịu trách nhiệm.
Lâm Tự sau khi mặc xong quần áo đã trở lại là conngười mà Lạc Trần vẫn luôn ấn tượng, trầm tĩnh, ít lời, nghiêm nghị, tóm lại làbộ dạng rất xuất sắc, cao vời vợi khó với đó.
“Biểu hiện vừa rồi của anh không đủ tốt?”
Khuôn mặt vừa mới giảm nhiệt lại lần nữa nóng rực lên.Sao anh có thể dùng bộ dạng nghiêm túc như thế nói ra những lời này? Hoàn toàntương phản với bộ mặt nghiêm túc không có biểu cảm và đôi mắt sâu thăm thẳm củaanh.
“Chẳng liên quan gì tới chuyện vừa rồi cả. Nếu khôngthống nhất được vấn đề Lạc Sa thì em muốn từ chối. Xin lỗi.” Bị ảnh hưởng củaLâm Tự, Lạc Trần ăn nói cũng trở nên gẫy gọn đơn giản.
“Anh hứa với em, chuyện của em trai em anh sẽ xử lýthỏa đáng. Nếu kết hôn, việc xảy ra vừa rồi chính là phần chủ yếu trong mốiquan hệ của chúng ta, thậm trí là toàn bộ. Nếu nói là làm ăn giao dịch, thì đấychính là cái giá mà em phải trả. Hình như cũng không khó chấp nhận lắm phảikhông, sau này còn tốt hơn nữa.”
Giọng Lâm Tự ít nhiều mang theo sự chán nản, đã đếnnước này mà vẫn còn phải khuyên nhủ cô ấy, thật sự quá mệt mỏi.
Không biết tại sao, khi một người luôn luôn nghiêmnghị như Lâm Tự dùng thái độ ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với mình, Lạc Trần liềnvô thức nghe lời. Cô gật đầu, đúng là không khó chấp nhận lắm, phần nào đó côcòn thấy thích.
“Vậy được rồi. Anh hứa, nếu em đồng ý thì chúng ta mỗingười sẽ tiếp tục cuộc sống riêng vốn có của mình, anh sẽ không can thiệpchuyện của em. Chúng ta hãy quên đi bản thỏa thuận đã ký, anh chấp nhận em thìmới đồng ý sống cùng em, việc này không phải đơn giản tùy tiện như em nghĩ đâu,đây là hôn nhân.”
Lạc Trần cảm thấy, một Lâm Tự với ánh mắt hết sức thathiết, tràn đầy hy vọng như thế, thật khiến người ta khó từ chối. Những lời anhvừa nói, nếu thay đổi hoàn cảnh, thay đổi một vài từ thì hoàn toàn có thể coilà lời cầu hôn. Nhưng làm sao anh nghĩ được như cô chứ? Lạc Trần cảm thấy, lêngiường cùng Lâm Tự là cả hai cũng chia sẻ, phần nào đó của mình đã tồn tại cùngvới anh, ví dụ như thói quen hay sự thích thú. Nếu anh ấy lên giường cùng ngườiphụ nữ khác, thì phần đó của cô cũng bị đem ra chia sẻ với người phụ nữ khác,đấy là điều mà Lạc Trần không thể chấp nhận.
Nếu chỉ là một cuộc hôn nhân đơn thuần thì Lạc Trầnhoàn toàn không bài xích Lâm Tự, thậm chí còn có thể nói là thích anh. Chỉriêng điểm đó thôi, với một người có tính cách như Lạc Trần, cũng đủ để hỗ trợcho mối quan hệ này. Cô không có hứng thú với tình yêu hay hôn nhân. Cô chỉmuốn tìm người không đáng ghét lắm, sống một cuộc sống tôn trọng lẫn nhau làđược.
“Xin lỗi.”
“Nói nguyên nhân sự thật đi.”
Lạc Trần suy nghĩ một lát, cô nhận ra rằng chuyện vừaxảy ra không phải không ảnh hưởng gì tới cô. Cô ý thức được rằng, cô có nhữngyêu cầu mang tính thực tế với anh, đối với cuộc hôn nhân này: “Em yêu cầu ngườibạn đời của mình phải tuyệt đối chung thủy về mặt thể xác”.
“Không vấn đề gì, quan trọng là em phải đáp ứng anhđầy đủ.”
“Xin lỗi, trước đó em hoàn toàn không nghĩ đến giữachúng ta lại… thân mật như thế.” Từ mà Lạc Trần muốn nói làhếtmình nhưng cô sợ anh sẽ khônghiểu được ý mình. Có lẽ là do cô đòi hỏi quá nhiều. Một người như thế, chắcchắn sẽ không thể chỉ thuộc về riêng một ai đó. Vậy tốt nhất là đừng liên quangì đến nhau.
Lâm Tự xích lại gần, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Khi Lâm Tự buông ra, Lạc Trần vẫn còn cảm thấy luyếntiếc, cô rất thích nụ hôn của anh. Những lời như thế, thái độ như thế, càngkhiến cô thấy mình thật mềm yếu.
“Trước khi kết hôn, anh để em được tự do đồng ý chứ?”
“Vâng.” Lạc Trần không nghĩ tới điều kiện gì nữa, bảnnăng nói với cô rằng người đàn ông này sẽ tốt với mình.
Cô thích được gần gũi một người xuất sắc như thế, nhờánh hào quang đó chiếu sáng cuộc đời mình.
Lời hứa lúc này là để dành cho người trước mặt, ngườicó tên Lâm Tự. Cô không còn nghĩ tới bản hợp đồng hôn nhân nữa, cũng không nghĩtới việc cuộc hôn nhân của mình có thể chấm dứt bất cứ lúc nào nữa.
Lâm Tự lái xe đưa Lạc Trần về nhà. Nhưng từ lúc rờikhỏi căn phòng đó, cả người anh tỏa ra cảm giác xa cách mãnh liệt. Lạnh lùng vàthờ ơ, là bộ dạng sau khi sự nhiệt tình trong anh đã lùi đi. Đối với sự thayđổi của anh, Lạc Trần lại cảm thấy thoải mái. Đối với cô, khoảng cách này là sựtôn trọng đối với không gian riêng tư của cá nhân mỗi người. Nếu ở bên ngoài màvẫn bị bắt ép phải nhập vai, Lạc Trần cảm thấy đấy mới là điều thật sự đáng sợ.
Lâm Tự thậm chí còn không nói thêm lời nào nữa, anhcho rằng tối hôm nay mình đã nói quá nhiều, vượt qua sự tưởng tượng của chínhbản thân nên thấy mệt mỏi. Cô bé Lạc Trần này đã ảnh hưởng tới anh vượt quagiới hạn cho phép, anh cần phải trấn tĩnh lại một chút.Vì vậy, Lâm Tự im lặngđẩy cô ra xa.
Khi Lạc Trần thật sự được ngả lưng trên giường nghỉ ngơithì đã là nửa đêm, trên người vẫn còn cảm giác đau đớn. Vừa rồi cô vào phòngLạc Sa thấy cậu ngủ rất say, trên mặt còn nở một nụ cười ngọt ngào, không biếtđã mơ thấy gì. Nụ cười đó ảnh hưởng đến Lạc Trần, cô nhanh chóng chìm vào giấcngủ, không suy nghĩ gì nữa.
Mấy ngày sau đó, Lạc Trần cảm thấy rất hoang mang. Cônhận ra, cô đã hoàn toàn không giống với những người bạn gái học cũng lớp nữa,sự khác biệt này khiến cô cảm thấy bất an. Đầu tiên cô nghĩ tới việc cả haikhông dùng biện pháp phòng tránh nào. Cho dù đọc qua tài liệu, tính ngày, cônghĩ rằng ngày đó vẫn ở trong khoảng thời gian an toàn, nhưng trong vòng bảymươi hai giờ cô vẫn dùng thuốc tránh thai khẩn cấp. Uống xong cô mới thở phàonhẹ nhõm.
Đương nhiên, nguyên nhân khiến cô thở phào nhẹ nhõmcòn là vì Sở Kinh Dương không thường xuyên xuất hiện như cô tưởng. Thực tếchứng minh, sự lo lắng của cô là thừa. Sở Kinh Dương là nhân vật nổi tiếng bậnrộn bậc nhất của trường đài học C, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi để gâychuyện với cô. Lạc Trần thường xuyên nhìn thấy anh ta, nhưng đều là những lúcanh ta đứng trên bục phát biểu, cũng thường xuyên nghe được tin tức về anh ta.Nghe nói số bạn gái của anh ta có nhiều không kể hết nhưng chẳng ai biết ngườinào mới là chính thức, bởi vì Sở Kinh Dương quá bận bịu, không có thời gian đểhẹn hò riêng với cô nào.
Nếu nói Lâm Tự là mẫu đàn ông điềm tĩnh, nghiêm nghị,thì Sở Kinh Dương chính là cái máy phát điện có ma lực vô biên. Anh ta luôn tỏra lịch sự đối với những cô gái ái mộ mình, thái độ khiêm tốn, quan tâm, dịudàng tình cảm, vui vẻ hòa nhã là những lời đánh giá tốt đẹp mà mọi người dànhcho anh ta. Chỉ Lạc Trần biết, đằng sau bộ mặt nhìn như thiên thần kia của SởKinh Dương là một tâm hồn độc ác biết bao.
“Người không phạm mình, mình không phạm người”, cho dùLạc Trần có bất mãn với anh ta tới đâu, cô cũng không nói gì nhiều, thậm tríngay cả khi bạn học khen anh ta nức nở trước mặt thì cô cũng chỉ im lặng. Lâudần mọi người đều hiểu lầm là Lạc Trần thầm thương trộm nhớ Sở Kinh Dương còn cuồngnhiệt hơn cả bọn họ, sau đó chuyện cứ được truyền đi khắp nơi khiến Lạc Trần cótrăm miệng cũng khó biện bạch, từ đó cũng chẳng giải thích nữa.
Hôm đó, sau khi hết giờ học, Lạc Trần nhìn thấy SởKinh Dương dựa vào cửa sổ ngoài hành lang hút thuốc. Mấy sinh viên nữ vây xungquanh thi nhau gào rú. Ai nhìn thấy một anh chàng đẹp trai với tư thế phóngkhoáng như vậy lại có thể không động lòng cho được. Lạc Trần theo bản năng muốnquay vào lớp học.
Sở Kinh Dương đã nhìn thấy cô, chỉ hai bước là tới bêncạnh, nói: “Lăng Lạc Trần, ở bên này”, sau đó vứt lại đằng sau ánh mắt si mêcủa đám người rỗi việc kia, kéo Lạc Trần đi.
“Nghe nói em yêu anh điên cuồng, nếu anh còn không đáplại thì em sẽ lấy cái chết ra để chứng minh.” Sở Kinh Dương cố nhịn cười trêuchọc cô.
Lạc Trần lúc đầu còn có chút sợ hãi nhưng khi nghe anhta nói thế, cô kiên quyết giật tay ra, trả lời: “Anh nhìn tôi giống một đứa dạitrai không? Hay anh mới chính là kẻ mê gái, cho rằng toàn bộ con gái trongthiên hạ đều vì anh mà hồn xiêu phách lạc?”
Nụ cười của Sở Kinh Dương đông cứng lại trên mặt. LạcTrần đã không còn là chú thỏ trắng ngày xưa nữa, cô có móng vuốt sắc nhọn, chỉcần nhìn thấy anh là lập tức sẽ giương lên, không biết là dùng để dọa dẫm haythực sự có lực công kích!
Lạc Trần bỏ lại Sở Kinh Dương, quay người rời đi.
“Đừng, đừng đi. Anh có chuyện muốn nói với em.” SởKinh Dương giờ mới phản ứng lại, lập tức túm lấy cô.
“Anh nói đi.”
“Anh muốn mời em ăn cơm.” Sở Kinh Dương cũng nói hếtsức ngắn gọn.
Lạc Trần đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai. Chính anh tađã thường xuyên khiến cô không ăn nổi cơm, giờ lại muốn mời cô đi ăn cơm sao?Lẽ nào ác ma đã thăng cấp làm thiên thần rồi?
“Không có hứng.” Nếu anh ta đã học cách dùng từ “Mời”khi nói chuyện với cô, vậy thì chắc anh ta cũng sẽ tôn trọng việc cô từ chối.
“Việc này thì có liên quan gì đến hứng thú?” Sở KinhDương nở nụ cười cầu tài. “Nể mặt chút đi”.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt anh ta, lông mi cong dài đổbóng trên má, đầu mày khóe miệng đều tràn ngập ý cười, thật là một cảnh đẹpkhiến ai cũng ngây ngất.
Nhưng trong mắt Lạc Trần thì nó lại mang một ý nghĩhoàn toàn khác. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Sở Kinh Dương như thế. Sở Kinh Dươngtrong ấn tượng của cô chỉ có nụ cười ác độc, hung tợn, thậm chí hơi lơ đãng,nhưng hoàn toàn không có nụ cười lương thiện.
Vì vậy Lạc Trần cho rằng nụ cười này chắc chắn là giảdối, có âm mưu. Với tất cả những gì liên quan tới Sở Kinh Dương, thái độ của côluôn bài xích, cự tuyệt.
Lần này, cô cũng không nói gì thêm, mím chặt môi cúiđầu đứng đó, không để ý tới Sở Kinh Dương nữa.
“Lăng Lạc Trần, trước đây anh không tốt, anh chínhthức xin lỗi em. Em là người rộng lượng, hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết, ấutrĩ thuở nhỏ của anh đi.” Sở Kinh Dương cười nói nhăn nhở, cứ dây dưa mãi khôngthôi.
“Anh bỏ ra.” Nếu Lạc Trần còn không phản ứng thì SởKinh Dương sắp dán cả người anh ta vào cô mất.
“Đi thôi, anh và mấy người bạn trong cô nhi viện hômnay muốn mời em ăn cơm. Bọn họ đều muốn gặp lại em, cùng nhau xin lỗi em. Bọnanh đúng là đã sai, nhưng cũng không đến nỗi chết người, em cho một cơ hội đi.”
“Cho anh cơ hội, cho các người cơ hội để nói lời xinlỗi, như thế các người sẽ có thể yên tâm mà sống tiếp, coi những trò độc ácthuở nhỏ của các người chỉ là một trò đùa, là mấy việc giỡn chơi giữa trẻ convới nhau, cứ thế mà cho qua phải không?” Lạc Trần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng SởKinh Dương nói, “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của các người, nếu không gặp lại anhthế này, tôi đã quên hết từ lâu rồi. Nếu anh còn cảm thấy có lỗi thì hãy coinhư hai ta không quen biết, tôi hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với anh vàcác bạn anh nữa”. Nói xong cô định quay về ký túc xá lấy đồ, hôm nay phải điđón Lạc Sa.
Sở Kinh Dương không có ý định buông tha cô, “Nói nhưvậy là em không chịu tha thứ cho bọn anh? Nói gì thì nói cũng đã lớn lên cùngnhau, cho dù có ghét anh, căm thù anh thì cũng phải gặp họ một lần chứ? Nếu emthấy không vui thì cứ coi như không quen biết anh, còn anh không thể nhìn thấyem mà làm như không thấy được.”
Trong đầu Lạc Trần đột nhiên xuất hiện ba vạch đen nhưở các bức tranh biếm họa trong mấy quyển truyện của Lạc Sa. Sở Kinh Dương làmột phiền phức lớn, anh ta đã có ý định làm đảo lộn cuộc sống của cô. Giờ anhta là con sói đội lốt người, cô biết làm thế nào với anh ta đây? Dựa vào sự nổitiếng của Sở Kinh Dương, chỉ cần cô có chút liên hệ gì với anh ta thì cuộc sốngsinh viên của cô coi như chấm hết, vô vàn những mũi tên đầy địch ý sẽ hướngthẳng tới cô.
“Anh muốn thế nào?”, Lạc Trần kiên nhẫn hỏi.
“Ăn bữa cơm thôi mà, sau đó đưa em về.”
“Hôm nay không được, tôi đã hẹn với em trai rồi.”
Sở Kinh Dương cũng biết lúc nào nên rút lui, “Được,vậy tuần sau anh đến tìm em”. Anh ta giơ tay lên vẫy chào Lạc Trần rồi đi.
Về đến phòng ký túc xá, còn chưa mở cửa đã nhìn thấy cửamấy phòng bên cạnh đều đang mở toang, tất cả người trong các căn phòng đó đềuđứng ở cửa nhìn cô dò xét. Lạc Trần cảm thấy thật may mắn vì được ở một mình.Nhưng sức mạnh của buôn chuyện là vô địch, cô vừa khép cửa lại đã có người gõcửa.
Lạc Trần mở cửa, là cô bạn cũng lớp - Mông Mông, mộtcô gái rất hoạt bát, đúng là tuýp người có tính cách hoàn toàn tương phản vớicô. Mông Mông ở ngay phòng bên cạnh, buổi trưa Lạc Trần về đây nghỉ trưa thườngxuyên gặp cô ấy, buổi chiều còn cùng nhau đi học. Trong mắt Lạc Trần, Mông Mônglà người nói nhiều vô cùng, nhưng cô ấy hoàn toàn không nói chuyện thị phi củangười khác, cũng không tò mò dò hỏi cuộc sống riêng tư của cô, phần lớn thờigian chỉ là chuyện phiếm, còn chẳng cần ai trả lời. Vì vậy Lạc Trần cảm thấy ởcùng Mông Mông rất dễ chịu. Đương nhiên người khác cũng sẽ nghĩ như thế, vì vậyMông Mông có rất nhiều bạn, ngày nào cũng bận tíu tít.
“Cậu tiêu rồi.” Vừa bước vào phòng, Mông Mông đã thanthở, “Trên đường về ký túc có cả đống người người hâm mộ cuồng nhiệt của SởKinh Dương đuổi theo nói với mình, cậu bày tỏ tình cảm với anh ta, hình như cònđịnh dùng cái chết để uy hiếp.”
Lạc Trần chỉ hơi nhíu mày, sau này nếu cô còn đi lạivới Sở Kinh Dương thì chắc mọi người sẽ tuyên truyền rằng cô đã làm cách mạngthành công, mặc dù cô cũng thấy phiền não vì chuyện này, nhưng biết làm thếnào, đành kệ cho bạn học nói vậy. Vì thế Lạc Trần không trả lời, chỉ thu dọn đồđạc nghĩ xem cuối tuần nên đọc sách gì.
“Phục thật đấy, mình đoán nếu cậu không phải cao thủvõ lâm thì cũng là người có nội công thâm hậu khó lường, thực thực giả giả, lấykhông thắng có, bất luận là dùng chiêu gì với cậu thì cũng chỉ như ném bùnxuống biển, một đi không trở lại.” Mông Mông thở dài, cứ thế thả người xuốnggiường của Lạc Trần.
Lạc Trần cũng không khó chịu, Mông Mông là người cótính cách tùy tiện như vậy, nghĩ ai cũng là người nhà, cho rằng người khác cũngcoi cô ấy như thế. Nhưng đấy cũng chỉ là thể hiện bên ngoài thôi, trên thực tếcô ấy cũng luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người.
Lạc Trần cảm thấy, về mặt nào đó Mông Mông rất giốngmình, đấy cũng là nguyên nhân cô không kháng cự lại sự tiếp cận của Mông Mông,cảm giác có bạn cũng khá tốt.
Đột nhiên Mông Mông bật dậy khỏi giường, mở to haimắt: “Lạc Trần, cậu không phải tình nhân bí mật của Sở Kinh Dương đấy chứ? Vìvậy cậu mới không coi những kẻ si mê anh ta ra gì, thẳng lưng ưỡn ngực đi vềphía trước”.
“Cậu đúng là lắm chuyện quá đấy!”
“Cậu không biết trên vai mình gánh trọng trách nặng nềthế nào đấy thôi, nếu không thăm dò rõ ràng tin tức, sao có thể xứng đáng vớimỹ danh Vạn Sự Thông củamình chứ?” Mông Mông bày ra tư thế của một quân vương, cứ như cô ấy chính làmột ông vua không ngai vậy.
“Nếu mình nói là không phải, tình huống tốt nhất là sẽbị đồn đại thế nào?”
“Mặc dù người trong cuộc không đích thân thừa nhận,nhưng từ thái độ hết sức dịu dàng kia có thể thấy, quan hệ giữa hai người tuyệtđối không thể coi là trong sáng. Ha ha, đấy là bản báo cáo của mình.”
“Còn nếu mình nói là phải?”
“Vậy thì cậu sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả cácsinh viên nữ trong trường. Hoàng tử chưa có chủ vẫn tốt hơn, ai cũng có thể mơtưởng mong chờ. Chẳng ai hứng thú với việc hai người các cậu suốt ngày dínhlấy nhau đâu.”
“Mình cũng rất muốn nói là phải.” Lạc Trần nói xong bỏlại Mông Mông ở đó, đi về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.