LạcTrần nhắm chặt mắt lại như tự thôi miên chính mình, cô không nhìn thấy gì cả,không phải là anh ta. Nhưng tại sao lại là anh ta? Cơ thể cô đã bắt đầu để lộsự sợ hãi trong nội tâm, run bần bật, chiếc túi trong tay cô cũng như muốn rơixuống.
Hìnhnhư Sở Kinh Dương nói gì đó với dì quản lý ký túc rồi quay sang kéo tay cô đilên trên. Đến phòng của Lạc Trần, anh ta mở cửa, lôi Lạc Trần vào trong, sau đókhóa trái cửa lại. Lạc Trần lúc này đã hoàn toàn trở nên bị động trước conngười đã đối xử tàn nhẫn với mình trong quá khứ này, bất giác trở nên ngoanngoãn phục tùng.
“LạcLạc, sao em lại rơi vào tay tôi thế này?” Sở Kinh Dương nắm chặt hai vai LạcTrần, lẩm bẩm như nói với chính mình.
Sau đó,anh ta thay đổi sắc mặt: “Em quả đúng là thông minh, năm đó chính tôi đã thayđổi kết quả khám sức khoẻ của em, không ngờ em cũng biết tìm cách để tráo lạicơ đấy. Tôi đã đánh giá thấp em rồi, ngày đấy em mới bé tí xíu, giờ đã lớn thếnày”.
“Sốngtốt lắm phải không? Sao không quay về thăm mọi người?”
LạcTrần sợ tới mức răng cũng va vào nhau lập cập, cô không dám trả lời.
Sở KinhDương đột nhiên bật cười: “Em đừng sợ. Tôi sẽ không đánh em nữa đâu. Em cũnglớn rồi, chuyện tôi bắt nạt em hồi nhỏ, em cũng đừng để bụng”.
Sau khinhìn thấy tên Lạc Trần trong danh sách sinh viên mới ở ký túc, Sở Kinh Dươngluôn thắc mắc, Lạc Trần đã trở thành người thế nào rồi? Liệu còn giống nhưtrước kia, trầm mặc, nhút nhát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/7468/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.