Chương trước
Chương sau
Mộttháng sau chuyện này, Lâm Tự và Lạc Trần đều có thái độ né tránh vấn đề kết hôncủa anh, đương nhiên bọn họ không ở cùng nhau lần nào nữa.

Lâm Tựné tránh là vì cảm thấy chuyện đã định như vậy rồi, phương án giải quyết anhđưa ra không được Lạc Trần chấp nhận, anh cũng chẳng thể làm gì được nữa. Anhkhông muốn nhắc đến vấn đề tình cảm của Lạc Trần, anh cho rằng tình cảm không thểmang ra để đong đếm, chỉ phiền não thêm.

LạcTrần né tránh bởi vì cô đã có dự định riêng. Cô biết tâm ý của mình, cũng muốnđấu tranh với anh thử xem. Nhưng mỗi lần đối mặt với Lâm Tự, mọi sự chuẩn bịcủa cô đều sụp đổ. Vì vậy, sự né tránh của Lạc Trần không giống với sự né tránhcủa Lâm Tự, cô chỉ là đang thuyết phục bản thân mình xem có nên đấu tranh mộtlần trưóc khi kết thúc tất cả hay không thôi.

Sángngày hôm ấy, Lâm Tự vào phòng Lạc Trần. Lạc Trần đang ngồi trước máy tính đểsắp xếp lại phần tài liệu cô dịch tối qua, không để ý thấy Lâm Tự đi vào. Phầndịch cho bộ phim cô mới nhận này đã sắp xong, buổi sáng không phải đi học nêncô định mang qua cho Sở Kinh Dương. Mông Mông từ khi chuyển hẳn về nhà lại trởnên thần bí, ngoài những lúc gặp cô ở trường để trao đổi qua về tiến độ của mỗingười thì gần như không thể gặp được cô ấy. Lạc Trần cũng cố gắng hết sức để cóthể kết hợp với thời gian của Mông Mông.

Lâm Tựđứng phía sau Lạc Trần, nhìn cô chăm chú gõ máy tính hết sức tập trung, khôngmuốn làm phiền cô đành lặng lẽ đứng ở đó, đợi cô xong việc.

LạcTrần vặn vẹo cổ, quay đầu: "A!”. Cônhìn thấy Lâm Tự ăn mặc hết sức chỉnh tề đang đứng sau mình.

LạcTrần lập tức đứng dậy: "Sao thế?". Cô vẫn còn chưa kịp buộc mớ tócdài đang buông rối tung, trông có phần uể oải phong tình. Do ngồi trước máytính khá lâu nên Lạc Trần có cảm giác mắt mình bị khô đi, liền chớp chớp mấycái. Động tác vô tình nhưng trong mắt Lâm Tự lại biến thành một loại ám thị.Ngay sau đó, Lạc Trần cúi người xuống lấy tài liệu vừa in ra, bỏ vào trong túi,lại tiếp tục vươn người tắt máy tính. Một loạt những động tác đó của cô khiếnmỗi bộ phận, mỗi đường cong dường như đều đang thể hiện một loại ngôn ngữ, đóchính là mời gọi.

LạcTrần vẫn còn mơ hồ không biết sự biến đổi nhỏ trong trạng thái của Lâm Tự, thấyLâm Tự hình như không có việc gì gấp liền đi đến tủ quần áo lấy đồ ra thay. Côđứng quay lưng về phía Lâm Tự cởi quần áo ngủ ra, rồi thò tay vào tủ lấy bộ đồhôm nay định mặc. Lạc Trần hoàn toàn không ý thức được rằng, sự lõa thể của côlúc này có ảnh hưởng lớn thế nào tới một người bị cấm vận một tháng nay như LâmTự.

Từtrước đến nay Lâm Tự luôn cố gắng khống chế bản thân mình nhưng lúc này anh cảmthấy, phàm đã là đàn ông thì sẽ không ai bỏ qua cảnh đẹp này, sẽ không bỏ lỡ cơhội này. Vì vậy chỉ một giây sau tay anh đã ôm lấy Lạc Trần từ phía sau.

Bàn tayanh trở nên nóng bỏng, sự ham muốn dường như đã thể hiện khá rõ ràng. Lạc Trầnmuốn chống cự lại. Thời gian vừa rồi, Lâm Tự không đến tìm cô lần nào, từ sựhân hoan lúc đầu, dần dần chuyển sang trạng thái chờ đợi trong nghi ngờ, rồibây giờ là cố ý lãng quên. Cô cố ý lãng quên sự thân mật từng có với anh, quátrình như thế quả thật là sự hành hạ đau đớn.

Tronglúc lòng ảm đạm nhất, Lạc Trần đã nghĩ rằng chỉ những lúc cần anh mới tìm cô,rồi liệu có ném cô đi như một thứ phế vật hay không, cũng chỉ dựa vào một ýnghĩ của anh mà thôi. Lạc Trần muốn đấu tranh với anh là vì muốn làm điều gì đócó trách nhiệm với tình yêu của mình, bất luận có thành công hay không, cũng đềudo chính tay mình kết thúc.

LạcTrần vặn vẹo người muốn thoát ra, dù sao đứng xoay lưng lại phía anh đã là tựđưa mình vào thế bất lợi rổi.

"Emđừng cử động, đừng cử động." Lâm Tự siết chặt tay không cho cô vùng vẫynhưng giọng nói lại rất nhẹ và dịu dàng, tràn đầy sự mê hoặc vang lên bên taiLạc Trần, "Hãy để anh được ngắm em một chút".

Khôngthoát ra khỏi vòng tay Lâm Tự được, Lạc Trần đành phải nói: "Lâm Tự, emcòn phải đi giao bản dịch, đã hẹn rồi". Cô hy vọng lúc này anh chịu nghecô nói lý.

"Ừ,một lúc thôi rồi đi." Lâm Tự nói, áp sát đầu mình vào Lạc Trần, hưởng thụtừng chút hương thơm hấp dẫn của món điểm tâm ngon miệng này. Tiết tấu trên tayanh phối hợp với hành động của đôi môi khiến Lạc Trần có cảm giác mình bị rơivào hai chiếc lưới, một do Lâm Tự tết cho cô, một là cô tự tạo cho mình.

Ngoàituân theo bản năng ra, Lạc Trần không biết mình còn có thể làm gì nữa.

Cuốicùng khi Lạc Trần rã rời nằm gọn trong lòng Lâm Tự, cô cũng đã lên tiếng thỉnhcầu: "Lâm Tự, em không muốn ly hôn với anh".

Lâm Tựkhông trả lời. Lạc Trần không nhìn thấy biểu hiện của anh, chỉ có cảm giáckhuôn ngực ấm áp đang từ từ lạnh cứng, từng thớ thịt như căng lên. Sự lạnh lẽoanh truyền sang khiến cô bất giác run rẩy. Cô thầm nói với mình rằng, hãy coichuyện vừa rồi là lời chào tạm biệt, cho dù sau này có khởi đầu mới với Lâm Tựhay không thì cô cùng sẽ nói lời cáo biệt với sự si tình thuần khiết của mình.

LạcTrần ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tự. Đôi mắt anh lạnh lùng y như lần đẩutiên cô gặp. Thái độ của anh đã nói rõ tất cả nhưngLạc Trần vẫn nhìn thẳng vào anh: "Lâm Tự, em hy vọng vợ anh chỉ có thể làem".

Cắnmôi, Lạc Trần vẫn không thể nói ra được là cô yêu anh. Cô đã từng nghĩ, khi côchủ động thổ lộ tình yêu của mình cũng sẽ là lúc cô ra đi, nhưng lúc này, sựquyến luyến đã chiến thắng lý trí, cô muốn giữ đôi chân đang muốn rời đi củaanh lại, không muốn phải xa anh. Cô cũng không muốn đưa ra bất kỳ quyết địnhnào trước khi hỏi rõ tâm tư của anh.

Lâm Tựcau mày, "Em sẽ có thân phận của mình". Anh cho rằng mình như thế đãlà rất mềm mỏng rồi. Dã tâm của cô không ngờ cũng lớn đến thế.

Khi anhcau mày, sắc mặt của Lạc Trần đã trở nên nhợt nhạt, "Anh đã từng yêu emchưa?". Cho dù anh từng chỉ yêu cô một chút thôi thì cũng đã là một sự anủi rồi.

Lâm Tựcảm thấy nếu Lạc Trần đã nói rõ ra như thế; thì chi bằng nhân cơ hội này màthẳng thắn với nhau: "Anh thấy em và yêu cầu của em thật hão huyền, khôngbằng nhân cơ hội này yêu cầu thêm một vài sự đảm bảo. Nếu em biết giữ thân phậncủa mình thì cuộc sống sau này vẫn vậy, không có gì khác biệt cả".

LạcTrần thẳng tay chặt đứt đường lui của mình, "Giữ thân phận gì? Nếu ý anhmuốn nói là em phải chia sẻ anh cho người con gái khác, đồng thời phải coi việcđó là hiển nhiên, vậy thì ngay bây giờ em có thể nói cho anh biết, em không làmđược".

"Baonhiêu người vẫn sống như thế có gì khó khăn đâu?"

LạcTrần vẫn quật cường nhìn Lâm Tự.

Lâm Tựtrầm ngâm, rồi như hứa với cô: "Ngoài ly hôn ra, những việc khác đều cóthể thương lượng".

LạcTrần cụp mắt, "Được, Lâm Tự, ly hôn đi. Cho dù anh có tái hôn, em cũngkhông bỏ đi. Em sẽ ở lại cho đến ngày em trả hết nợ. Nhưng chuyện của chúng ta,kết thúc rồi".

Banđầu, trước khi cô và Lâm Tự kết hôn, không phải cô không nghĩ đến sẽ có việcnhư thế này xảy ra, cũng đã do dự. Nhưng hôm nay, khi cô biết rằng sẽ có mộtngười con gái khác lấy danh nghĩa là vợ sống cùng anh, cùng chia sẻ những tìnhcảm ngọt ngào ấy thì sao cô có thể bình tĩnh được? Lúc này, thứ cô cần tuyệtđối không phải chỉ là sự chung thủy về mặt tình cảm của Lâm Tự.

"Khôngđược, Lăng Lạc Trần, em đừng hòng thay đổi." Lâm Tự từ chối, sao cô ấy lạicó thể nảy ra một ý tưởng hoang đường như thế chứ.

"Emđã từng hứa với anh là không bỏ đi, em sẽ thực hiện lời hứa đó. Em hy vọngchúng ta mỗi người chịu nhường một bước."

"Emchịu nhường bước nào?"

“Emđồng ý ở lại, như thế đã là chấp nhận chia sẻ anh với người khác trên hình thứcrồi nhưng em không muốn cùng với người phụ nữ khác chia sẻ thân thể anh."Nếu không hoàn toàn là của mình thì cô cũng không cần. Lạc Trần lùi bước này,thật ra cũng đã có ý định rút lui rồi.

"Mấyngày nay, em chỉ tính toán việc này thôi sao?"

Thật raLạc Trần chưa từng suy nghĩ nghiêm túc việc này, thậm chí còn chưa nghĩ sẽ phảinói với Lâm Tự thế nào, anh sẽ có phản ứng gì, cô sẽ ứng phó ra sao, sau này sẽthế nào. Cô vẫn đang ở giai đoạn dằn vặt giữa việc nói và không nói. Giờ cô đãnói hết những gì mình muốn rồi, ngay cả những điều cô vẫn chưa suy nghĩ chínchắn cũng đã nói ra.

"Điềukiện của em, anh hãy suy nghĩ đi. Cho dù anh có đồng ý hay không thì em cũng sẽnói rõ với vợ tương lai của anh, em sẽ không có bất cứ hành động mờ ám nào vớichồng của cô ấy." Lạc Trần kiên định nói.

GiọngLâm Tự bình tĩnh nhưng giá lạnh: "Đừng tự cho rằng mình thông minh".Không ngờ việc đó mà cô ấy cũng nghĩ ra! Lâm Tự không ngồi yên được nữa, vơquần áo của mình, đứng dậy đi ra.

LạcTrần cảm thấy mình đã hoàn toàn kiệt sức, giống như sắp gục xuống vậy. Nói hếtsuy nghĩ của mình với Lâm Tự xong, cô bỗng trở nên trống rỗng. Cơ thể cô vẫncòn lưu lại cảm giác nhức nhối của những gì cả hai vừa trải qua, trong khôngkhí vẫn còn mùi của Lâm Tự nhưng anh thì đã đi xa rồi. Có điều Lạc Trần lại cảmthấy nhẹ nhõm như chưa từng nhẹ nhõm hơn.

Saungày hôm đó, Lâm Tự không về nhà nữa, cũng không có bất cứ tin tức gì. Lạc Trầncố gắng không để lộ điều gì bất thường, tiếp tục cuộc sống của mình. Cô khôngmuốn bất kỳ ai nhận thấy sự khác biệt, càng không muốn phải giải thích thanhminh gì về chuyện này.

Vì côngviệc, Lạc Trần đã gặp Sở Kinh Dương hai lần nhưng anh hoàn toàn không đề cậpđến đề tài đó, thậm chí còn không để lộ bất kỳ cử chỉ quan tâm nào. Vì việc nàymà Lạc Trần vô cùng cảm kích anh. Cho dù chỉ là đang duy trì vẻ bề ngoài giảtạo của mình, Lạc Trần hy vọng tâm trạng cô sẽ dần dần bình tĩnh trở lại khôngbị làm phiền nữa.

Nhưngsự bình yên đó chỉ kéo dài được một tuần, các loại phương tiện truyền thông bắtđầu đăng tải tin "Hai nhà Lâm - Hứa liên hôn, chuẩn bị đính hôn trong thờigian sắp tới", đồng thời bắt đầu không ngừng đưa tin về họ, theo sát hànhtung của hai người.

LạcTrần cảm thấy kinh ngạc, cứ coi như cô và Lâm Tự kết hôn lặng lẽ tới mức khôngai biết, nhưng dù sao vợ chồng cô cũng chưa làm thủ tục ly hôn. Lâm Tự gấp rútmuôn tái hôn như vậy không biết có phải đã đảo lộn trình tự không đây? Có điều,đính hôn thì đâu cần thủ tục gì.

Chuyệnnày bung ra, người đầu tiên Lạc Trần phải đối diện là Lạc Sa. Cô vẫn chưa nghĩđược phải nói với Lạc Sa về chuyện này như thế nào. Sau khi Lạc Sa đọc báo,không thèm gõ cửa cứ thế xông thẳng vào phòng, Lạc Trần vẫn còn chưa nghĩ xong.

"Chị,đây là cái gì? Sao bọn họ có thể viết bừa bãi như thế? Họ nói anh Lâm sẽ đínhhôn với người khác!"

LạcTrần đón lấy tờ báo Lạc Sa đưa tói, cầm lên xem, trên đó có ảnh của Lâm Tự vàHứa Quán Hoàn nhưng in không được rõ lắm. Dù vậy vẫn có thể nhận thấy tướng mạocủa Hứa Quán Hoàn rất xuất chúng, hấp dẫn đầy ma lực như phụ nữ Hi Lạp vậy."Lạc Sa, việc này là thật đấy, Lâm Tự sẽ lấy người khác."

Lạc Sachưa từng yêu, đối với chuyện tình cảm cũng không hiểu lắm, nhưng cậu thấy chịđã ở cùng với Lâm Tự, hơn nữa chị cũng thích sống như thế, có vẻ còn mong muốncó một cuộc sống bền lâu.

LạcTrần mỉm cười, "Lạc Sa, chị không muốn nói gì về chuyện này cả, em cũngđừng an ủi chị có được không?".

Lạc Sa rấthiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu, "Chị, chúng ta chuyển về nhà đi".

LạcTrần lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Lạc Sa, chị phải ở lại".

"Chị!Anh ta sắp lấy người khác rồi, chị còn ở lại, vậy chẳng phải là..." Lạc Sathực sự không dám nói tiếp, lúc này cậu không muốn nói bất cứ lời nào làm tổnthương Lạc Trần.

LạcTrần vẫn ra sức che giấu sự đau buồn trong lòng, giờ lại bị sự thương xót củaLạc Sa khơi dậy: "Lạc Sa, hãy tin chị. Chúng ta chỉ là ở lại căn nhà này.Chị và Lâm Tự không sống cùng nhau nữa đâu". Đối với Lạc Sa, cô cũng chỉcó thể giải thích đến mức này mà thôi.

Lạc Sanửa hiểu nửa không, cậu không hiểu rốt cuộc là tại sao vẫn phải sống trong cănnhà này. Nhưng nỗi buồn tràn ngập trong ánh mắt chị khiến Lạc Sa không thốt nênlời, cậu chỉ gật đầu, sau đó ôm chầm lấy Lạc Trần, giật lấy tờ báo vừa mangvào, nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Chị,em sẽ mãi mãi ở bên chị!" Cậu vừa chạy vừa hét.

LạcTrần hiểu Lạc Sa đau lòng vì cô, vừa rồi giọng Lạc Sa như nghẹn lại, cậu chẳngqua vì không muốn khóc trước mặt cô nên mới vội vàng chạy ra như thế.

LạcTrần muốn trốn ở nhà, không muốn gặp ai cả, không cần nghe gì hết. Chuông điệnthoại reo, Lạc Trần cầm lên nhìn, là Mông Mông. Lạc Trần bất lực cười khổ mộttiếng, bấm nút nghe, "Mông Mông?".

"Mìnhđây, mau nói địa chỉ nhà, mình đến ngay đây."

“Cóchuyện gì thế, sớm thế này."

“Đợimình đến rồi nói.”

LạcTrần đành nói địa chỉ nhà cho bạn. Sau đó cô ra khỏi giường đi xuống lầu, chuẩnbị đón Mông Mông tới thăm.

Lạc Sađã ăn sáng xong, đi học rồi. Mắt bác Vương đỏ hoe, chắc chắn là vừa khóc. Báckhông dám nhìn Lạc Trần, cứ ở lì trong bếp luôn chân luôn tay, không chịu rangoài.

LạcTrần thở dài, xem ra những người bên cạnh cô còn buồn hơn cô nhiều, họ đều cầncô an ủi. Lạc Trần đi vào bếp: "Bác Vương, cháo hôm nay ngon lắm, bác lấythêm cho cháu một bát nữa đi". Thể hiện bằng lời nói cũng chẳng ích gì,chỉ khi cô thật sự không sao thì họ mới yên tâm được.

MôngMông nhanh chóng tìm đến nơi, vừa cởi giày vào nhà đã hét lớn: "Lâm Tự,anh ra đây!". Xem ra cô ấy rất kích động. Tin tức trên báo đôi khi cũngthật giả lẫn lộn, nhưng ông nội cô nói chuyện này chắc chắn trăm phần trăm. Lờicủa ông nội đương nhiên không có gì phải nghi ngờ. Mông Mông cũng chẳng buồnnghe ông phân tích về vụ hôn sự này, cứ thế lao ra cửa, gọi xe, liên lạc vớiLạc Trần rồi vội vàng đến đây.

LạcTrần thấy bộ dạng sát khí đằng đằng của Mông Mông, vội vàng kéo cô ấy lại,"Lâm Tự không ở đây".

MôngMông giống như bừng tỉnh, vỗ mạnh vào đầu mình một cái, "Đúng thế, cậuchẳng đã sớm đá anh ta ra khỏi cửa rồi ấy chứ. Mình thật hồ đồ. Mình sẽ đếncông ty mắng cho anh ta một trận". Nói xong, không đợi Lạc Trần kịp phảnứng, cô ây xông ra cửa đi giày.

"MôngMông, Mông Mông!" Lạc Trần cũng không kịp nghĩ gì, đành chạy ra đứng chắnở cửa, "Đợi chút, cậu đi như thế cũng không gặp được Lâm Tự, không mắngđược anh ấy đâu".

"LạcTrần, sao lúc này rồi mà cậu còn bình tĩnh như thế? Tên Lâm Tự kia cho là bọnmình dễ bị bắt nạt lắm đấy à? Thật quá đáng!" Mông Mông nói xong lại tứcgiận đùng đùng, đẩy Lạc Trần ra, "Cậu yên tâm, mình sẽ đòi lại công bằngcho cậu, nhất định phải cho anh ta một trận mớiđược!". Cô ấy không phải chỉ biết nói suông, với trình độ võ nghệ bị éptập bao nhiêu năm nay của Mông Mông, e là dù ba hay năm người cũng không phảiđối thủ của cô ấy.

LạcTrần không biết làm thế nào, đành ôm chặt lấy Mông Mông, "Đừng như vậy.Mông Mông, đừng như vậy. Cậu có đi cũng không thể giải quyết được gì, nhữngviệc có thể làm mình đều đã làm cả rồi, những việc không thể làm mình cùng làmrồi, cứ kệ đi, Mông Mông". Có thể là do thấy Mông Mông rất có thành ý muốnxả giận thay mình khiến Lạc Trần tủi thân. Cô một mặt ngăn Mông Mông, một mặtvừa khóc vừa hét lên những lời đó. Thì ra, chỉ những lúc bị người khác thươnghại, nỗi bi thương trong lòng cô mới ào ạt chảy ra như thế.

MôngMông thấy Lạc Trần khóc, tay chân bắt đầu luống cuống, "Đừng khóc, đừngkhóc! Mình không đi nữa, không đi nữa". Cô vẫn tự nhủ với mình, có cơ hộinhất định không để cho tên Lâm Tự kia được yên, không dạy dỗ anh ta, cô sẽkhông mang họ Mông nữa, cũng sẽ không làm bạn với Lạc Trần nữa.

MôngMông và Lạc Trần cùng khóc. Bác Vương lúc này mới đi ra khuyên nhủ họ,"Các cô tuổi còn trẻ, có gì mà không chịu được chứ? Hôm nay dù có xảy rachuyện to tát đến mấy thì ngày mai khi mặt trời lên, mọi muộn phiền cũng sẽ ởlại phía sau hết cả thôi".

Bangười cùng lau khô nước mắt.

"LạcTrần, cậu định thế nào?"

LạcTrần lắc đầu, "Các cậu ai cũng hỏi mình định thế nào, mình thì có thể cóbiện pháp gì chứ? Mình đã từng hứa với anh ấy là không bỏ đi, mình sẽ không bỏđi".

"Anhta sắp cưới Hứa Quán Hoàn rồi, cậu vẫn còn nhẫn nhịn mà chịu đựng đượcsao?"

"Anhấy lấy ai cũng vậy. Mình và anh ấy từ nay về sau không liên quan đến nhau nữa.Mình có thể sống một cách khổ sở nhưng quyết không sống trong sự thươngtâm."

MôngMông không hiểu mấy nhưng cũng không truy hỏi, dù gì thì Lạc Trần cũng đã cóchủ ý của mình, như thế là tốt rổi.

MôngMông đột nhiên muốn dốc bầu tâm sự: "Lạc Trần, thực ra sau khi cậu chuyểnvề nhà, Lý Kỳ cũng đã từng đến tìm mình".

Ngườinày sớm đã trở thành nỗi nhục lớn trong đời Mông Mông, sự đùa giỡn của anh tahết lần này tới lần khác thách thức giới hạn lòng tự tôn của cô. Mỗi lần đichơi cùng nhau, cô đều cảm thấy giữa hai người như có sự thỏa thuận ngầm, chỉlà không nói ra mà thôi, thỉnh thoảng anh ta còn lén lút gửi cho cô những ámthị rất rõ ràng. Có điều Mông Mông lại thường xuyên nghe được tin anh ta thếnày thế nọ với các cô gái khác. Khi Mông Mông tránh xa thì anh ta sáp lại. KhiMông Mông đuổi tới gần, anh ta lại buông tay.

MôngMông kể lại với Lạc Trần: "Có mấy lần, mình cảm thấy dường như mình đã túmđược vạt áo của anh ấy, nhưng rồi lại nhận ra chỉ là gió đang lướt qua tay mìnhmà thôi".

"Mìnhcàng đuổi càng xa. Sau đó, mình lại một lần nữa nhìn thấy anh ta và người congái khác anh anh em em. Mình từ bỏ." Mông Mông giơ nắm đấm, "Cho anhta một trận, giải phóng cho anh ta mà cũng là giải thoát cho mình".

LạcTrần nhìn Mông Mông, cô ấy luôn khiến người khác phải kinh ngạc. Một cô gái tốttính như thế cũng có lúc bị ép đến bước đường cùng. Kỳ lạ là, Lạc Trần khôngthấy việc Mông Mông tốt tính và việc cô ấy thỉnh thoảng có hành động bạo lựcxung đột gì với nhau, những việc cô ấy làm là những việc khiến người thân vuivẻ và kẻ thù thì đau đớn. Mông Mông cũng có mặt trầm tĩnh, nhưng sự trầm tĩnhphải rèn luyện mà có này không thể thắng được tính nghĩa hiệp và bộc trực thiênbẩm của cô ấy.

"Đánhanh ta một trận là có thể giải quyết được mọi vấn đề sao?"

"Đúngthế, đánh nhau xong bọn mình lại như anh em. Gặp nhau vẫn cười đùa như thường.Tác dụng phụ là, những kẻ tới xem đánh nhau hôm ấy, bây giờ gặp mình đều khúmna khúm núm cả. Ừm, có thể bọn họ đã phát hiện ra mình lợi hại thế nào rồi." Rõ rànglà Mông Mông đang nói tới một vấn đề hết sức đau buồn,thế mà nói một thôi một hồi cuối cùng lại có tác dụng như đang kể chuyện cườivậy.

Quảnhiên, Lạc Trần đã cười rồi. Mông Mông làm bộ đưa tay lên lau cái trán không hềcó chút mồ hôi nào. Cho dù là khóc hay cười, chỉ cần Lạc Trần đừng dồn nén tìnhcảm lại trong lòng là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.