LạcTrần chầm chậm đi bộ từ Hoa Lâm về nhà. Cô đơn toàn bộ sự tập trung vào bướcchân, ép mỗi bước chân của mình phải đi trên mất viên gạch và dẫm lên nhữngviên có màu sắc thế nào. Lạc Trần chỉ muốn đầu óc mình trống rỗng, không phảisuy nghĩ bất cứ điều gì.
Chuôngdi động đột ngột vang lên. Lạc Trần vẫn đi tiếp như không nghe thấy, cũng khôngthèm để ý, mặc cho chuông reo đến mấy lần. Dừng một lúc, chuông điện thoại lạireo, lần này có vẻ gấp hơn khiên Lạc Trần cảm thấy thật phiền phức, trong lúccô đang rất cần sự yên tĩnh thì nó cứ kêu ầm ĩ. Lạc Trần rút điện thoại ra địnhtắt máy, lúc này cô không muốn liên hệ với bất kỳ ai.
Trênmàn hình hiện lên ba chữ "Sở Kinh Dương" . Lạc Trần do dự một lúc,cuối cùng vẫn nghe máy. Chắc là anh ta có chuyện gì gấp lắm.
"SởKinh Dương?" Cô vừa khóc xong nên giọng có hơi nghèn nghẹn, khàn khàn.
LạcTrần để mặc chuông đổ rất lâu không nghe điện thoại. Sở Kinh Dương đã định nhấnvào nút dập máy thì đột nhiên lại nghe thấy giọng cô như thế liền hỏi:"Không phải em đi cùng Lạc Sa à, tâm trạng lại xấu thế?"
"Vâng,có chuyện gì không?
"Emđang ở đâu?" Biết Lạc Trần sẽ không trả lời câu hỏi của mình, Sở KinhDương hỏi thẳng.
LạcTrần ngẩng đầu lên nhìn, đầu tiên cô cảm thấy rất lạ lẫm, sau cùng dần nhận ravị trí của mình đang đứng, thì ra cô đi quá chậm, cảm thấy như mình đã đi cảthế kỷ rồi mà giờ mới chỉ tới quảng trường Thời Đại, cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/2069148/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.