Trong gần ba tháng này Lạc Trần không liên lạc gì vớiLâm Tự, dù đã mấy lần cầm điện thoại lên, thậm chí còn bấm số rồi nhưng đều xóađi. Thực ra, những lúc mệt mỏi kiệt quệ nhất, Lạc Trần rất muốn nghe thấy tiếngLâm Tự, cứ như chỉ cần nghe thấy giọng của anh, cô sẽ không cảm thấy mệt, ngườicũng không thấy rã rời nữa vậy. Nỗi nhớ như loài dây leo, đâm chồi nảy lộc vàolúc người ta không để ý, thậm chí còn quấn chặt lấy cả tim người ấy nữa.
Cuối cùng, Lạc Trần cũng không bấm số gọi đi, cũngkhông nhận được điện thoại của Lâm Tự. Lạc Trần nằm trong cái lưới mà Lâm Tựkết cho cô, quanh đi quẩn lại, khi cho rằng mình đã thoát ra khỏi đó rồi thìđột nhiên lại phát hiện, thực ra còn bị vây chặt hơn, lún sâu hơn nữa. Cô cứnghĩ đến sự giải thoát, nhưng thực ra chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Mấy ngày trước và sau Tết, cô đặc biệt rất nhớ nhà.Người Trung Quốc ăn tết đa phần sẽ về nhà để đoàn viên nhưng người nước ngoàilại không có thói quen đó, thậm chí còn ngược lại, họ đặc biệt thích đến TrungQuốc vào những dịp như thế này, mong được trải nghiệm không khí đón Tết củaTrung Quốc. Vì vậy, khu nghỉ dưỡng Á Bố Lực trước và sau Tết cũng đưa ra nhữnghoạt động vui chơi mới: Tết Trung Quốc Vui Vẻ. Việc này đòi hỏi các nhân viêntrong khu vui chơi nghỉ dưỡng phải tập trung tinh thần và sức lực để ứng biến.Bởi thế, không chỉ những sinh viên đến đây thực tập như bọn cô không đi nổi màngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/2069146/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.