Sángsớm hôm sau, khi Lâm Tự mở cửa phòng Lạc Trần thì cô đã đi mất rồi. Lâm Tự nhìnchiếc giường lớn phẳng phiu như chưa từng có người ngủ, đột nhiên cảm thấyhoảng sợ. Dường như cuối cùng Lạc Trần cũng sẽ làm như thế, không để lại dấuvết gì mà ra khỏi cuộc sống của anh, bỏ lại anh nơi đây. Nơi này đã không còngì khiến cô phải lưu luyến nữa.
Sángsớm, Lạc Trần bị tiếng chuông báo thức của di động đánh thức. Cô vội vàng vùngdậy thu dọn đồ đạc, cầm những thứ tối qua cô mang lên đây chạy xuống dưới nhà.Lạc Trần nghĩ nếu đã hứa với Lạc Sa, mặc dù không thể hoàn thành được trọn vẹn,nhưng làm được bao nhiêu cô cũng cố hết sức để làm.
Vội vộivàng vàng, xuống tới nơi đã thấy Lạc Sa bắt đầu ngồi ăn sáng. Cậu thấy Lạc Trầncũng chỉ liếc mắt một cái rồi lại cúi đầu xuống tập trung ăn cơm, không nói lờinào. So với tối qua, có vẻ bây giờ tâm trạng của cậu đã giảm sút khá nhiều.
LạcTrần vào phòng thay quần áo rồi đi ra, ngồi xuống bên cạnh Lạc Sa. Bác Vương từsáng sớm đã chuẩn bị cho cô cốc nước hoa quả ép cô vẫn thích uống, thêm cả mộtphần bánh ngọt ưa thích của cô nữa. Lạc Trần nhìn bác Vương, cười nói: “Lạc Sa,chút nữa chị đưa em đến trường”.
“Khôngcần đâu. Có lái xe rồi”.
“Chịcũng phải quay lại trường mà”.
Lạc Sakhông nói gì nhưng sắc mặt đã dịu xuống rất nhiều.
Nhânlúc Lạc Sa vào phòng chuẩn bị sách vở, bác Vương thì thầm với cô: “Sáng sớmtỉnh dậy cậu ấy đã chạy vào phòng tìm cô, nói muốn gọi cô dậy, hù cô một chút,nhưng lại không thấy cô ở đó, cậu ấy đột ngột bị hẫng. Nửa năm lại đây, côthường xuyên không về nhà, Lạc Sa cũng không còn hay nói như trước nữa, chỉcuối tuần khi cô quay lại, cậu ấy mới vui vẻ hơn. Đáng lẽ tôi không nên nhiềuchuyện, nhưng Lạc Sa vẫn thân với cô nhất, cậu ấy rất muốn được ở bên cô nhiềuhơn”.
LạcTrần siết chặt túi xách trên tay. Có lẽ cô đã luôn tự cho mình là đúng, nhữnggì cô cho Lạc Sa chưa chắc đã là thứ mà em trai cô cần. Một nền giáo dục tốt dùcó mang lại sự đảm bảo chắc chắn thế nào cho tương lai, nhưng cái giá phải trảlại là để em còn nhỏ như thế đã phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác, tự học cáchthích nghi với cuộc sống mới.
Mặc dùLạc Sa chưa từng phàn nàn gì nhưng Lạc Trần biết, hơn một năm nay Lâm Tự hầunhư chẳng nói lời nào với cậu, sự giao tiếp giữa họ chỉ là con số không. Chịgái mình phải sống cùng với một người đàn ông xa lạ, Lạc Sa nhất định cảm thấyrất khó chấp nhận, đôi lúc còn khiến cậu cảm thấy mình mới là người ngoài.Nhưng Lạc Sa chưa bao giờ nói gì với cô, khi gặp nhau lúc nào cũng vui mừng hớnhở, cũng chưa từng thổ lộ tâm sự gì với cô. Hôm nay là lần đầu tiên Lạc Sa đểlộ vẻ mặt không vui của mình. Ngày hôm qua cô còn nói cha mẹ có thể yên tâm vềchị em cô nhưng không chừng, người khiến Lạc Sa buồn nhất lại chính là cô. Cậutrưởng thành khỏe mạnh, xuất sắc về mọi mặt nhưng chưa chắc cậu đã hạnh phúc.Đặc biệt là nửa năm lại đây, cô ở hẳn trường, những lúc Lạc Sa muốn gặp cô màkhông được, chắc chắn cậu đã rất buồn. Lúc này Lạc Trần tự trách mình, cô chỉnghĩ đến bản thân, muốn thoát khỏi Lâm Tự, thoát khỏi thứ tình cảm khiến cô đaukhổ mà không nghĩ đến đứa em trai đang mong chờ sự quan tâm chăm sóc của côtừng giây từng phút.
Tronglúc cô còn đang thất thần thì Lạc Sa đi ra. Lạc Trần bước tới, nắm chặt tay em.Lạc Sa định giằng ra, cậu cho rằng mình đã là một chàng trai trưởng thành, bịchị nắm tay dắt đi có hơi xấu hổ. Lạc Trần vẫn nắm chặt tay Lạc Sa, kéo em rangoài.
Trongthang máy, Lạc Trần hỏi cậu: “Lạc Sa, hai chị em mình, chỉ hai chị em mìnhthôi, chuyển về căn nhà của cha mẹ trước kia, em có chịu không? Nhưng sẽ khôngcòn cuộc sống thoải mái tiện nghi như ở đây, cũng không có bác Vương chăm sócem nữa, nếu tự bản thân em không cố gắng, có thể sẽ không vào được trường trunghọc tốt đâu. Về việc học vẽ, chị sẽ cố gắng mời thầy giáo giỏi nhất về dạy choem. Em có đồng ý không?”.
Lạc Sađầu tiên là cúi đầu không nói, sau đó mới cất giọng buồn buồn: “Thật vậykhông?”. Lạc Trần quay đầu sang nhìn, thấy mặt Lạc Sa ướt đẫm nước mắt. Cậu emtrai đã cao hơn cả chị, lại khóc như khi còn nhỏ như thế. Đột nhiên Lạc Sa ômchặt lấy Lạc Trần, chủi hết cả nước mắt nước mũi vào vai chị: “Em đồng ý, chị,em đồng ý. Bao giờ chúng ta chuyển đi? Em… em chỉ thấy có chút không nỡ rời xabác Vương, nếu bác ấy có thể ở cùng chị em mình thì tốt quá”.
LạcTrần đột nhiên thấy sống mũi cay cay. Xem ra cô đã lơ là em mình quá lâu rồi,trốn trong thế giới của mình quá lâu rồi. Giờ đã đến lúc phải gánh lấy tráchnhiệm, phải tự tay chăm sóc cho Lạc Sa.
LạcTrần ôm chặt em trai: “Đừng khóc nữa, chị sẽ nhanh chóng giải quyết. Nhà cũngcòn phải dọn dẹp nữa mà, cứ từ từ thôi”. Lạc Trần cùng Lạc Sa ra khỏi thangmáy, sau khi lên xe, hai chị em cũng không nói thêm gì nữa. Lạc Sa vẫn nắm chặttay Lạc Trần.
Lúcxuống xe, Lạc Trần dặn dò em: “Em phải chăm chỉ học hành, chuyện khác đợi đếncuối tuần rồi nói. Việc chị hứa với em, chị nhất định sẽ làm được”. Lạc Sa gậtđầu, dùng tay áo lau qua mặt rồi đi, sải chân rất tự tin, đầu ngẩng cao.
Lái xehỏi cô muốn đi đâu. Lạc Trần nhìn đồng hồ, chắc giờ này Lâm Tự vẫn đang ở nhà,liền nói muốn quay lại căn hộ.
Việcthoát khỏi Lâm Tự không phải việc cô mới chỉ nghĩ đến ngày một ngày hai, hạquyết tâm thực hiện rồi, Lạc Trần cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thì ra đâychính là điều mà cô thực sự muốn.
Lâm Tựđúng là đang ở nhà, nhưng anh không tuân theo quy luật làm việc nghỉ ngơi trămnăm không đổi của mình mà đang ngồi tần ngần bên giường Lạc Trần. Đầu óc anhlúc này rất hỗn loạn, không thể làm việc và xử lý thông tin như lúc bình thườngđược. chỉ ngẩn người ngồi đó. Khi Lạc Trần bước vào thấy anh đang ngồi trêngiường của mình, tư thế giống hệt tối hôm qua, chỉ khác là lần này anh mặc quầnáo ngủ, râu của Lâm Tự cũng mọc dài ra, đầu tóc rối bù, trông có vẻ nhếch nhác.
ThấyLạc Trần đi vào, Lâm Tự chỉ liếc mắt nhìn cô một cái liền đứng dậy định đi tắmrồi đến công ty. Dường như anh ngồi ở đây lâu như vậy cũng chỉ để xác định mộtđiều: cô sẽ quay trở về, sẽ quay về căn phòng này, quay về nơi có anh.
“LâmTự, em có chuyện muốn nói với anh”.
Lâm Tựnhìn đồng hồ, sáng nay có cuộc họp Hội đồng quản trị, “Buổi sáng anh phải họp”.
“Khônglàm mất nhiều thời gian của anh đâu”.
Lâm Tựhất cằm về phương hướng, ý bảo Lạc Trần ngồi xuống. Đây là hành động hiếm hoicủa anh được Lạc Trần đánh giá là đáng yêu.
“Chúngta ra phòng bếp đi, anh có thể ăn sáng luôn”.
“Cũngđược”.
Thựcra, Lạc Trần cảm thấy ngồi mặt đối mặt như thế, tạo một khoảng cách chính thứcvới Lâm Tự, cô mới có thể tỉnh táo mà nói ra ý kiến của mình được.
Đợi khiLâm Tự bắc đầu ăn sáng, Lạc Trần uống một ngụm nước rồi mới nói ra ý định củamình: “Lâm Tự, em muốn chuyển ra ngoài”.
“Saothế?”. Lâm Tự rất rõ cô nói muốn chuyển ra ngoài là ý gì.
“Emmuốn sống cùng với Lạc Sa, chuyển về căn nhà cũ của cha mẹ”.
“Vớvẩn”.
“LâmTự, em biết mình đưa ra yêu cầu thế này là rất bất ngờ, rất gấp gáp. Nhưng LạcSa cần em, mà em cũng muốn được ở bên, cùng em ấy trưởng thành”. Lạc Trần biết,tuyệt đối không được nhắc tới vấn đề giữa cô và Lâm Tự, nếu không đề nghị nàyvĩnh viễn sẽ không được thông qua. Chuyện tình cảm vốn không thể nói rõ ràngđược. Nếu vì chuyện tình cảm mà muốn chuyển ra ngoài, Lâm Tự chắc chắn sẽ chorằng cô đang giở trò giận dỗi ngớ ngẩn.
Lâm Tựăn xong bữa sáng, rút một tờ giấy ăn lau miệng, “Chuyện này đừng bao giờ nhắclại nữa. Vấn đề của Lạc Sa, anh nhớ đã giải quyết trước khi hai chị em chuyểnđến đây rồi, khi đó chính em cũng đã rất hài lòng”.
“Đúng,em biết đây là vấn đề của em. Nhưng em vẫn quyết định chuyển ra ngoài”.
Lâm Tựvốn đã đứng dậy rồi, đột nhiên quay ngắt lại túm lấy Lạc Trần, nhấc cô lên khỏighế, “Em quyết định? Em dựa vào cái gì mà đòi quyết định! Em đã lấy anh rồi, làngười của nhà họ Lâm rồi, đã gặp họ hàng, chào hỏi các bậc trưởng lão. Muốn đilà đi, em có nguyên tắc gì không thế?”.
“Nếuanh không cho em cơ hội để thương lượng, em sẽ tìm gặp ông nội nói chuyện”, LạcTrần cũng tỏ ra cứng rắn. Thực ra người vợ như cô có cũng được mà không có cũngchẳng sao, cô cảm thấy đây không phải là hôn nhân, thêm vào đó thái độ lạnhlùng thường trực của Lâm Tự khiến Lạc Trần càng thêm chắc chắn, mối quan hệmiễn cưỡng này nếu tiếp tục duy trì thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao côcũng chỉ là một vai phụ, có chia tay cũng không sợ bị mọi người trách móc. Bâygiờ người ly hôn rất nhiều, Lạc Trần thấy việc đấy cũng chẳng có gì phải xấu hổcả.
“Emđừng có mơ!”. Lâm Tự cũng biết tính Lạc Trần rất cố chấp, sẽ thật sự đến gặpông nội nói chuyện.
“Đợianh đi làm về rồi tính”. Ném lại một câu, Lâm Tự vội vàng đi tắm rửa, thay quầnáo rồi đến thẳng công ty.
Cả ngàyhôm đó, Lâm Tự luôn ở trong trạng thái lo lắng cồn cào. Từ trên xuống dướitrong Hoa Lâm ai ai cũng biết, hôm nay đừng có dại mà vuốt râu rồng, nếu khôngchắc chắn sẽ chết không toàn thây, mọi người đều thầm cầu nguyện cho ngày hômnay qua nhanh một chút. Riêng Vương Dịch Thu vẫn như ngày thường, mặt khôngbiến sắc, chẳng hề tỏ ra sợ Lâm Tự. Khi Lâm Tự từ chối tham gia buổi tiệc xãgiao tối nay, cô còn chua một câu: “Không đi cũng được thôi. Không có công việcđể làm, mọi người đều được nghỉ ngơi”, sau đó gõ giầy cao gót đi ra. Bữa tiệctối nay là lần đàm phán không chính thức cuối cùng của dự án gần đây nhất màHoa Lâm đang theo, cực kỳ quan trọng, không thể coi thường.
Lâm Tựbất đắc dĩ gọi Vương Dịch Thu vào một lần nữa, nói cô ấy chuẩn bị quần áo chomình và quà cho khách. Vương Dịch Thu cũng rất nhanh nhẹn: “Đã chuẩn bị xong từlâu rồi. Bên kia có vợ chồng Chủ tịch Hội đồng quản trị tới tham dự, anh xem,anh đi cùng với giám đốc Utah, hay là…”.
Thườngnhững buổi tiệc làm ăn thế này Lâm Tự thường đi cùng với Utah hoặc Vương DịchThu. Utah mặc dù còn đang theo học thạc sĩ nhưng trên thực tế, phần lớn thờigian của cậu ta đều ở công ty. Không phải không có những cô gái xinh đẹp danhgiá muốn được khoác tay đi cùng với anh, có điều Lâm Tự cảm thấy bọn họ chẳngqua cũng chỉ là những thứ tô điểm thừa thãi, không khéo lại làm hỏng việc.Huống hồ gia giáo nhà họ Lâm rất nghiêm khắc, với người đã có gia đình như anh,nghiêm cấm mọi hành vi không minh bạch trong quan hệ nam nữ, tuyệt đối khôngđược hẹn hò riêng tư, nếu thân mật xuất hiện cùng ai đó chắc chắn sẽ bị coi làbại hoại gia phong.
Đươngnhiên, dù không có những giới hạn ấy thì Lâm Tự cũng chưa từng có suy nghĩ phảnbội Lạc Trần. Sau khi kết hôn với cô, những mối quan hệ khác giới mà anh duytrì đơn thuần chỉ là vì công việc, tự anh cũng cảm thấy như thế rất tốt.
Ở xãhội hiện nay, những người đàn ông giàu có mà chung thủy còn lại được mấy người?Lâm Tự cho rằng đàn ông nhà họ Lâm đều là những nhân tài trong giới thươngnghiệp, anh đã từng rất tự hào về điều đó. Những anh có làm như thế thì cũngkhông thể khiến Lạc Trần an phận mà ở bên anh, thậm chí cô còn có ý sẽ rời khỏianh. Điều này khiến Lâm Tự cảm thấy mình như một tên ngốc.
Có mộtđối tác khi cùng uống rượu với anh đã nói, đàn bà chung thủy là bởi người đànbà đó không có sức hấp dẫn. Lâm Tự không cho rằng Lạc Trần đã phản bội anh,nhưng tình trạng hiện nay khiến anh bất ngờ, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽchia tay với cô.
Lâm Tựvò đầu: “Utah đi”. Utah rất có khiếu giao tiếp, có cậu ta đỡ đạn, anh có thểnói ít vài câu, hoặc cũng có thể rút lui sớm. Giờ hậu phương đang lung lay, anhcòn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc làm ăn nữa. Ngày đó anh chọn Lạc Trần, chẳngphải là vì anh cho rằng tính cách của cô gái này rất ổn, sẽ không gây phiềnphức cho anh hay sao? Nhưng phiền phức lại không hề ít đi, thà rằng tìm một cônàng ngốc nghếch, chỉ cần cho ăn cho mặc đầy đủ là xong, Lâm Tự đột nhiên bựcbội nghĩ.
Buổi tối,Utah mang theo một bó hoa tươi thật to, trông anh rất đẹp trai phong độ: “Đượcrồi anh, tối nay cứ để em lo. Anh đừng giận cá chém thớt như thế chứ! Em vừađến đã nghe mọi người ca thán ghê quá”.
Lâm Tựbiết rõ khả năng của Utah, nếu cậu ta đã chủ động đề nghị thì chắc chắn sẽ làmđược.
“Được,vậy anh đi trước đây. Có chuyện gì thì gọi điện”. Lâm Tự nói xong liền đứng dậyđi luôn.
Tronglúc lái xe, anh đột nhiên nghĩ thông chuyện mà cả ngày hôm qua anh không cáchnào suy nghĩ được. Lạc Trần chỉ yêu cầu được sống cùng với Lạc Sa, cùng lắm làthông hai tầng trên và dưới, hoặc mua hẳn một căn nhà, họ cùng dọn về đó ởchung. Như thế, Lạc Trần không cần phải ở ký túc, lại có thể được sống cùng vớiLạc Sa. Mặc dù anh không thích trong nhà có người lạ nhưng qua một năm tiếpxúc, anh thấy Lạc Sa cũng không có gì đáng ghét, còn là một đứa trẻ ngoan. Nhưthế việc anh ở cùng với Lạc Sa chắc sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ thế, anh nhanhchóng vui vẻ lái xe về nhà.
Lâm Tựsốt sắng mở cửa. Nhưng chờ đợi Lâm Tự chỉ là một căn phòng trống rỗng và sựtĩnh mịch tràn ngập khắp nơi. Lạc Trần không có nhà.
Anh lấydi động ra gọi cho Lạc Trần, máy đổ chuông nhưng không ai nghe. Lâm Tự kiểm trathời khóa biểu của Lạc Trần. Cô ấy không có tiết học buổi chiều, nhưng dù đi họcthì giờ này cũng phải về rồi chứ. Lâm Tự đi xuống nhà dưới, bấm chuông cửa.
Là bácVương ra mở cửa. Nhìn thấy Lâm Tự liền nói: “Cậu chủ, cậu…”, rõ ràng là bàkhông có ý mời Lâm Tự vào trong.
“LạcTrần có ở đây không?”.
“Cô chủđang tắm ở trong”.
Lâm Tựbước lên một bước: “Tôi vào trong đợi cô ấy”.
BàVương đành phải nhường đường. Bà biết, Lâm Tự đến đây chỉ có thể là để tìm LạcTrần, nhưng thấy Lạc Trần và Lạc Sa ở cùng nhau vui vẻ như thế, bà chỉ muốn giữLạc Trần ở lại thêm một chút, bởi vậy nên mới không muốn Lâm Tự vào trong.
Vừabước vào, Lâm Tự cảm thấy không khí ở căn hộ có mô hình giống hệt căn hộ tầngtrên của mình hoàn toàn khác nhau. Lạc Sa thấy anh, đang ngồi ở sofa lập tứcđứng bật dậy, chào anh với giọng lo lắng: “Anh Lâm”.
Lâm Tựgật đầu, hỏi cậu: “Chị em đâu?”.
Lạc Salập tức trả lời: “Chị em đang tắm, sắp xong rồi”. Rõ ràng Lạc Sa không muốn nóicho anh biết Lạc Trần đang ở phòng nào.
Lâm Tựcũng không để ý, đi đến ghế ngồi xuống, tự nhiên như ở nhà mình vậy.
BácVương đang dọn bàn ăn tối, đi tới hỏi Lâm Tự: “Cậu Lâm, tối nay cậu ở đây ăncơm chứ ạ?”.
“Vâng,vất vả cho bác rồi”. Sau đó, anh đứng dậy đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, tựnhiên thoải mái như chủ nhà.
Lạc Sacũng vào theo. Dù cậu có không thích Lâm Tự đến đâu thì vẫn phải giữ lịch sựtối thiểu, nếu không chị Lạc Trần chắc chắn sẽ không vui. Lạc Sa giúp bác Vươnglấy cơm, xếp bát đũa. Bình thường nếu chỉ có bác Vương và Lạc Sa, hai bác cháuthường cùng ăn, nhưng giờ Lâm Tự đến, bác Vương giữ ý để họ ăn trước. Chínhđiều này khiến Lạc Sa càng cảm thấy không ưa Lâm Tự, không những cướp chị củacậu, giờ lại còn chạy tới tận đây để giễu võ giương oai.
Lúc mớiquen, Lạc Sa cũng không có thái độ gì đặc biệt với Lâm Tự, nhưng càng tiếp xúccàng biết nhiều. Cậu dần dần hiểu ra, người đàn ông đã độc chiếm chị gái củacậu này, dù trên danh nghĩa là anh rể nhưng hoàn toàn không thể coi là ngườinhà. Chị phải sống cùng với anh ta mới đổi lại được cuộc sống như bây giờ. Vềquyết định của Lạc Trần, Lạc Sa biết mình không có quyền can thiệp, chị có lựachọn của riêng mình, còn cậu có thể chính là nguyên nhân của sự lựa chọn ấy.Nhưng cậu có quyền không thích Lâm Tự. Vì vậy, thỉnh thoảng Lâm Tự có quan tâmhỏi han, Lạc Sa cũng không nói gì nhiều, chỉ trả lời đơn giản, tuyệt đối khôngchủ động bắt chuyện. Đương nhiên, tất cả đều là những lúc Lạc Trần không nhìnthấy. Lạc Trần lúc nào cũng dạy cậu phải tôn trọng người lớn, phải chăm chỉ họchành, phải có nghĩa khí, vì vậy trước mặt Lạc Trần, Lạc Sa không dám thể hiệnthái độ, dù gì thì Lâm Tự cũng là người lớn trong nhà.
LạcTrần tắm xong đi ra, thấy Lâm Tự và Lạc Sa đều đang ngồi ở bàn chờ cô cùng ăncơm tối, cảm giác thật mới mẻ. Thấy bác Vương đứng bên cạnh, Lạc Trần biết cóLâm Tự ở lại ăn cơm, bác Vương nhất định sẽ không ngồi cùng với họ, vì vậy LạcTrần liền nói: “Bác Vương, bác cứ vào trong nghỉ ngơi một lát, bọn cháu ăn xongsẽ gọi bác”. Lạc Sa cũng phối hợp nửa ôm nửa đẩy đưa bác Vương vào phòng. LạcTrần lấy ra một chiếc đĩa, gắp một ít rau, rồi lại lấy thêm bác canh. Cô tôntrọng quy tắc trên dưới rõ ràng của nhà họ Lâm, nhưng không có nghĩa là cô cũngphải làm theo như thế. Ở khu biệt thự nhà ông nội cô không thể quan tâm nhiềunhưng bác Vương giống như người nhà, chăm sóc hai chị em cô tận tâm tận sức,sao có thể để bác ăn đồ thừa được?
Lâm Tựthấy hai chị em Lạc Trần và Lạc Sa bận rộn cũng không nói gì. Đối với anh, quytắc là quy tắc, tình người là tình người, quan tâm tới người dưới không chỉ thểhiện trong một bữa cơm. Cuộc sống của những người làm việc ở nhà họ Lâm bao giờcũng được đảm bảo, đến khi về hưu cũng sẽ có tiền an dưỡng tuổi già, nếu mắcbệnh đau ốm sẽ được toàn tâm toàn sức cứu chữa, phúc lợi rất tốt, không để họphải lo lắng suy nghĩ điều gì. Về điểm này thì Lạc Trần không có được phongthái đó, cũng may ở nhà ông nội cô ấy không thể hiện ra ngoài.
Đợi LạcTrần và Lạc Sa ngồi xuống, Lâm Tự cầm đũa lên, nói: “Ăn cơm thôi”, điệu bộ lúcnày của anh giống hệt như của ông nội. Lạc Trần nhìn anh, đột nhiên nghĩ đếnLâm Tự của mười mấy năm sau sẽ giống hệt như ông nội Lâm Chiêu hiện nay, thấyđúng là vô vị.
Ăn cơmxong, Lạc Trần thu dọn bàn ăn, Lạc Sa rửa bát, sau đó hâm nóng đồ ăn để phầncho bác Vương rồi mới gọi bác ra ăn cơm. Bác Vương vốn là người dễ mủi lòng,thấy hai chị em làm thế, lặng lẽ bưng bác cơm lên, che giấu những giọt lệ đãtràn ra ngoài. Lạc Trần vẫn rất điềm tĩnh, thái độ của cô bao giờ cũng khiếnngười khác cảm thấy dễ chịu thoải mái.
Lâm Tựngồi ở phòng khách xem tin tức, đợi Lạc Trần xong việc rồi cùng lên nhà. Quabữa cơm tối nay, Lâm Tự càng thêm chắc chắn quyết định trước đó của mình là rấtkhả thi.
LạcTrần dặn dò Lạc Sa mấy câu rồi mới đi đến nói với Lâm Tự, “Chúng ta lên thôi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]