Việc Lạc Sa nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới,cộng thêm sự tin tưởng hoàn toàn vào bác Vương khiến Lạc Trần cũng nhẹ nhõmhơn. Rất nhanh, cô yêu cầu Lâm Tự để mình được chuyển hẳn vào ở trong ký túcxá. Lý do của cô là bài vở của năm thứ hai rất bận, các tiết học buổi tối cũngnhiều, cô muốn cuối tuần mới về nhà ở.
Lâm Tự không đồng ý ngay, rõ ràng đấy chỉ là một cáicớ.
Mấy ngày sau, Lâm tự cuối cùng cũng cho phép cô chuyểnvào trường ở. Anh thấy so với việc hai người vắt óc suy nghĩ cách tránh mặtnhau, thì thà rằng dùng một lý do danh chính ngôn thuận như thế còn hơn, mặc dùanh cũng cảm thấy có chút không quen với việc thiếu Lạc Trần trong cuộc sốngcủa mình.
Học kỳ này Lưu Chi Xuyên đã quay trở lại. Tối thứ Sáu,anh kéo tay Lạc Trần lại, nói: “Lăng Lạc Trần, anh có thể đưa em về nhàkhông?”.
Mặc dù cảm thấy kinh ngạc trước sự thay đổi của anhnhưng Lạc Trần vẫn gật đầu. Thời gian họ học cùng nhau cũng chỉ mới hơn mộtnăm, trong đó đã mất nửa năm xa cách, những lá thư của anh trong khoảng thờigian ấy vẫn không gián đoạn, hằng tuần anh vẫn đều đặn gửi về. Lạc Trần cũng mởra đọc chăm chú, chia sẻ với những lá thư anh gửi về không có lời nào vượt quágiới hạn bạn bè, ngược lại nội dung chỉ như ghi chép lại hành trình của mình,trao đổi cảm nhận của mình với người nhận thư mà thôi.
Lạc Trần không hề cảm thấy chán ghét hành động theođuổi lặng lẽ đó của anh mà lại cảm thấy bối rối. Dù sao Lạc Trần cũng trải quathời gian dài yêu đơn phương, cô hiểu đó là thứ tình cảm cay đắng nhiều hơnngọt ngào. Cô cũng muốn nhân cơ hội này nói rõ với anh, cô không thể đáp lạianh, đừng tiếp tục lãng phí thời gian và tình cảm cho cô nữa.
Đang định mở miệng nói, Lạc Trần bỗng vô tình nhìnthấy Lâm Tự đang đứng dựa người vào chiếc xe mới của anh, vừa nghịch điện thoạivừa nhìn về phía này. Sự xuất hiện của anh đã thu hút sự chú ý của rất nhiềungười. Vừa tan học, sinh viên đang ùa cả ra ngoài, chỉ mình anh đứng ở bên kiađường, nhưng dường như anh chỉ vô tình dừng ở đó, nghỉ ngơi một chút rồi lạiđi.
Lạc Trần nghe thấy một nữ sinh bên cạnh mình kích độngkêu lên: “Trời ơi, bạch mã hoàng tử kìa! Đợi ai thế không biết?”.
“Sai, là hoàng tử xe đua. Loại xe này nhìn khoe mẽchết đi được.”
Thực ra cô gái kia chưa chắc đã biết ý nghĩa của từ“khoe mẽ”, nhưng khi nhìn thấy một chiếc xe vô cùng bắt mắt, bên cạnh lại làmột anh chàng đẹp trai, đành tìm một từ có ý nghĩa đặc biệt để hình dung.
Lạc Trần vội vàng lấy điện thoại ra, quả nhiên có cuộcgọi nhỡ, một lúc sau chuông điện thoại lại reo.
“Còn chưa ra sao?”
“Nhìn thấy anh rồi.”
“Đi thôi.” Lâm Tự nói xong liền lên xe trước. Hôm nayông nội Lâm Chiêu sẽ từ biệt thự riêng trở về, người trong nhà đã hai tuần naykhông cùng ăn bữa cơm nào rồi, hơn nữa lần này còn có món cá nữa lần này còn cómón cá do chính ông Lâm Chiêu câu được. Lạc Trần sáng nay đã nhận được tinnhưng không ngờ Lâm Tự lại đích thân đến đón. Cô vốn định về ký túc thay đổirồi mới đến nhà ông nội.
“Anh qua góc đường phía trước đợi em, cứ thế này màlên xe thì lộ liễu quá.”
Lâm Tự không nói gì, chỉ cúp máy rồi lái xe đi.
Lưu Chi Xuyên vẫn đứng trước mặt nhìn cô nói chuyện,đương nhiên cũng nhìn theo ánh mắt cô mà thấy Lâm Tự. Mặc dù anh không biếtquan hệ của họ nhưng cũng đoán được phần nào.
Lạc Trần cảm thấy đây là cơ hội tốt, cô cũng không cóý giấu Lưu Chi Xuyên, liền cười nói: “Anh thấy rồi đấy, anh ấy đang đợi em,chuyện của chúng ta là không thể. Cám ơn tấm chân tình của anh bấy lâu nay, emtin sẽ có một người con gái xứng đáng để anh làm như thế đang đợi anh xuấthiện. Tạm biệt”. Lạc Trần rất thẳng thắn nói lời từ biệt với Lưu Chi Xuyên, côcảm thấy người con trai chung tình này nên tìm cho mình một người tốt hơn cô.Còn sự nhiệt tình của Lạc Trần, từ khi cô còn chưa biết thế nào là tình yêu, đãbùng cháy vì Lâm Tự, cũng đã tan thành tro bụi, có thể vẫn còn chút tàn dư,nhưng phần đời còn lại của cô vẫn cần dùng đến nó nên cô không thể cho ai cả.
Lạc Trần đi về phía Lâm Tự. Lưu Chi Xuyên dường nhưvẫn đang chìm đắm trong tâm trạng bị từ chối, đi theo Lạc Trần một đoạn, rồiđột nhiên dừng lại như chợt bừng tỉnh, đứng nhìn bóng Lạc Trần xa dần.
Lưu Chi Xuyên đi theo Lạc Trần, Lâm Tự nhìn thấy rấtrõ ràng. Chẳng phải anh nghi ngờ gì, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, cảmgiác như đồ của mình bị người khác thèm muốn vậy. Thế là bất giác mặt anh sầmxuống. Lạc Trần sau khi lên xe liền phát hiện ra bộ mặt không vui hiếm thấy củaanh.
“Anh sao vậy? Đợi lâu phải không?” Lạc Trần cho rằnganh đã mất kiên nhẫn.
“Cậu ta là ai?” Giọng Lâm Tự khá chua.
“Hả?” Lạc Trần ngừng lại một lát, “Bạn học”.
“Thích em?”
“Từng thích.” Lạc Trần trả lời. Bị từ chối rồi, chắcsẽ không thích nữa, đây là điều mà Lâm Tự đã dạy Lạc Trần.
Lâm Tự cũng không hỏi thêm nữa, chỉ đạp ga, chiếc xelao vút đi như một mũi tên. Cũng may Lạc Trần có thói quen lên xe là thắt dâyan toàn, nếu không chắc chỉ còn biết gửi gắm hy vọng vào túi khí an toàn trênxe.
Lâm Tự đưa Lạc Trần về nhà, vừa vào trong đã ôm chặtlấy cô, hôn lên mặt, lên chiếc cổ mẫn cảm của cô.
Sau kỳ nghỉ hè họ đã không ở cùng nhau nữa, cho dù làlúc Lâm Tự cố ý lạnh nhạt với Lạc Trần nhất cũng chưa từng lâu như thế khôngđộng vào cô. Đương nhiên, đây không phải là mục đích ban đầu của Lâm Tự khi anhtới đón Lạc Trần. Sự xuất hiện của Lưu Chi Xuyên chưa chắc đã nguy hiểm nhưnglại là một tín hiệu khiến Lâm Tự cảnh giác, đồng thời thúc đẩy anh vội vàng xácnhận ý nghĩ của Lạc Trần.
Lạc Trần cười nhẹ, cũng không từ chối sự chủ động củaLâm Tự, ánh mắt chất chứa tình cảm nồng đậm.
Lâm Tự ép Lạc Trần vào giữa cửa phòng rồi lập tức đingay vào chủ đề chính, anh có thói quen rất thẳng thắn khi hành sự. Lạc Trầnvặn vẹo người không phối hợp, nếu chỉ đơn thuần là muốn thoả mãn dục vọng thìkhông thể lần nào cũng chỉ theo ý Lâm Tự, anh muốn thế nào là sẽ làm thế ấyđược. Hôm nay cô đang rất có hứng, nhưng cũng không kìm chế được ý định muốntrêu chọc anh. Cô tỉ mỉ chậm chạp đùa giỡn với Lâm Tự, việc này khiến anh cócảm giác như không thể hạ cánh, thế là nỗi khát khao trong lòng dường như bịmất khống chế cứ ào ạt tuôn trào.
Sau đó, đương nhiên bữa cơm tối hai người đã không thểđến ăn.
Lạc Trần nằm trên giường, mệt tới mức hít thở thôicũng thấy quá mất sức. Cô đương nhiên không biết cái gì đã kích động Lâm Tự,làm anh có những động tác mạnh mẽ như thế. Nhưng việc này đối với Lâm Tự mànói, lại có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Từ trong đó anh cảm nhận được khoái cảmđã lâu chưa được thể nghiệm, khoái cảm đến từ sự hoà hợp của cơ thể và tâm hồn,để lại dư âm không dễ gì có được rất lâu sau đó.
Lâm Tự nhận thấy chỉ cần Lạc Trần chủ động, bản thânanh liền rất dễ bị bắt lửa, sau đó thì khoái cảm giống như pháo hoa, bùng nổnhững sắc màu rực rỡ không gì sánh bằng.
Ngày hôm sau, khi Lạc Trần tỉnh dậy đã là gần trưa, cônhìn thấy tờ giấy nhắn lại của Lâm Tự: “Mở máy”.
Cô vừa mở máy di động, điện thoại văn phòng của Lâm Tựlập tức gọi tới, giọng Vương Dịch Thu gấp gáp, “Lạc Trần à, nghỉ ngơi khoẻ rồichứ? Đợi một chút, sếp tìm em”. Sau đó điện thoại truyền tới âm điệu đều đềucủa Lâm Tự: “Cùng ăn cơm trưa, anh về đón em”.
“Em tự đến cũng được.” Chút ý thức cảnh giác này LạcTrần vẫn có, cô lo rằng Lâm Tự bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên ham muốn, ởnhà lại càng không an toàn. Cô không phải là cố ý muốn kháng cự lại anh, nhưngkhó khăn lắm mới rút được ra, liên tục tiếp xúc thân mật chỉ khiến mọi cố gắngcủa cô trở thành công cốc mà thôi.
Lâm Tự đưa Lạc Trần đến một nhà hàng với phòng ănriêng, bên trong chỉ có một chiếc bàn nhỏ, mấy món ăn tinh tế ngon miệng đượcđặt riêng. Ăn cơm xong, Lâm Tự mới nói ra ý định của mình: “Đừng ở trường nữa,hằng ngày anh sẽ đưa em đi học”.
Nếu là trước kia, nhận được yêu cầu và lời hứa thếnày, Lạc Trần chắc chắn sẽ thấy hạnh phúc tới rơi nước mắt, nhưng lúc này côchỉ cảm thấy Lâm Tự thật ích kỷ, giả nhân giả nghĩa.
“Học kỳ này rất nhiều môn.” Lạc Trần không trực tiếptừ chối anh, nhưng cũng thể hiện rõ sự kiên định của mình.
“Ngày hôm sau không có tiết thì về nhà ở.” Cùng lắmthì anh sẽ sắp xếp toàn bộ các tiết học của Lạc Trần vào trong một hai ngày làđược, còn mấy môn tự chọn, Lâm Tự đương nhiên cũng sẽ có cách can thiệp.
“Không. Cuộc sống sinh viên đâu chỉ có việc học. Em đãbỏ lỡ một năm rồi.” Lạc Trần cảm thấy có chút khó hiểu trước sự thay đổi củaLâm Tự. Vì sức khoẻ của cô ư? Cuối tuần cô cũng sẽ về nhà mà.
Thực ra, Lâm Tự cũng không thể nói rõ vì sao anh lạiyêu cầu Lạc Trần như thế. Hôm qua, Lạc Trần đã ngủ quên trong lúc đang tắm, anhbế cô về giường, nhìn bộ dạng ngủ say của cô, đột nhiên cảm thấy anh nên đối xửvới cô gái này tốt hơn một chút. Cô ấy đã lớn rồi, cuộc sống sinh viên ở trườngchắc chắn là rất phong phú đặc sắc. Cứ nghĩ đến việc sẽ mất cô, sự tự tin củaLâm Tự lập tức bị lung lay. Nhìn thái độ của Lạc Trần đối với anh thì biết côấy tuyệt tình đến thế nào. Đối với mọi người, cô ấy là vô tình, nhưng với anhchính là hạ thủ không lưu tình. Lâm Tự nghĩ chắc anh đã bị Lạc Trần coi là đoạnquá khứ không cần nhớ lại, đang muốn vội vã rời xa anh. Lâm Tự làm sao lạikhông biết rằng anh đã đánh mất tình yêu của Lạc Trần, giờ trái tim cô khôngcòn để mặc cho anh điều khiển nữa. Những gì anh có thể làm được chỉ là giữ côlại bên mình. Lâm Tự ngồi bên giường Lạc Trần, lặng lẽ ngắm cô ngủ gần hết đêm.Lâm Tự có thể không yêu cô, nhưng sự tồn tại của Lạc Trần có ý nghĩa vô cùngquan trọng với anh, không thừa nhận điều này, thì chính là lừa mình dối người.
Vì thế, Lâm Tự mới gọi Lạc Trần ra ngoài, thẳng thắnđưa ra yêu cầu của mình. Thấy Lạc Trần không thoả hiệp, anh cũng không tỏ tháiđộ sốt sắng.
“Ở trường không tiện.”
“Phòng ký túc xá chỉ có mình em ở, có thể tự nấu cơm.”
Lâm Tự lập tức nhíu mày, “Khu ký túc xá đó nam nữ ởchung”. Giọng điệu của anh cũng bất giác trở nên nghiêm khắc.
“Có vấn đề gì đâu, chẳng phải ai ở phòng người ấysao?” Lạc Trần hờ hững đáp.
Khi Lạc Trần trăm phương ngàn kế lấy lòng thì anhtránh như tránh tà, giờ anh đưa ra yêu cầu lại đòi có người quanh quẩn ở đấy,vẫy đuôi chờ anh cúi xuống vuốt ve chắc! Lạc Trần cảm thấy trường học là nơirất tốt, cô muốn giữ một khoảng cách nhất định với Lâm Tự, sau đó sẽ nghĩ cáchlàm thế nào để trả lại tiền cho anh. Cho dù bây giờ vẫn phải tiếp tục hợp đồnghôn nhân này, nhưng cũng không thể chỉ sống trong không gian có anh được. Côkhông có niềm tin vào bản thân, chỉ sợ quá gần gũi lại yêu anh lần nữa, lại muốngắn bó với anh lần nữa.
“Vậy anh chuyển đến ký túc ở với em.” Lâm Tự buộtmiệng. Lạc Trần mở to mắt, phòng ký túc làm sao so được với căn hộ của anh, chỉto bằng nắm tay, chắc chắn sẽ tối ngày đụng mặt. Huống hồ làm sao anh có thể ởtrong ký túc được? Trường có đồng ý hay không còn chưa nói, chỉ riêng với danhtiếng của Lâm Tự cũng khiến sinh viên toàn trường phải nhốn nháo rồi.
“Coi như anh chưa nói gì.” Lâm Tự cũng cảm thấy vôcùng phiền não về phát ngôn không suy nghĩ vừa rồi của mình. Mặc dù anh chorằng Lạc Trần phải phục tùng anh, nhưng ngay từ đầu anh đã hứa sẽ không canthiệp vào cuộc sống của cô, giờ lại yêu cầu như thế, rõ ràng là không giữ chữtín.
Lâm Tự quay về công ty, quyết định phải lập tức tiếnhành việc thị sát trong năm nay đối với các công ty thành viên. Anh cho rằngbởi vì mình thường xuyên đi công tác hết đợt này đến đợt khác nên mới bị dụcvọng thống trị, đây không phải là một hiện tượng tốt. Lạc Trần thì vẫn sẽ mãi ởđây, đợi khi nào cần anh sẽ đi tìm, không cần thì cứ để cô ở đó chờ. Nhưng bảnthân anh trước hết phải bình tĩnh lại đã, bởi vì mỗi lần nhìn thấy Lạc Trần,Lâm Tự liền cảm thấy toàn bộ sự chú ý của mình đều bị hút về phía cô. Điều nàythật bất thường, người con gái này đã ở bên cạnh anh hơn một năm rồi, lẽ ra anhsẽ phải cảm thấy dần dần nhạt nhẽo vô vị mới đúng. Anh phải trở lại trạng tháibình thường, cuộc sống mới có thể bình yên như xưa.
Vì thế, cuối tuần, khi Lạc Trần quay về nhà thì khôngthấy Lâm Tự đâu. Lạc Trần cũng đã thích ứng với tính cách lúc nóng lúc lạnh củaanh từ lâu, cảm thấy bản thân mình không cần quá chú ý tới tâm trạng của anh,dù thế nào thì cũng phải sống cuộc sống của chính mình.
Ở trường, Lạc Trần vẫn gặp Lưu Chi Xuyên nhưng nhữnglá thư của anh thì hoàn toàn biến mất. Hơn nửa năm nay Lạc Trần bắt đầu thấythích sự tươi mới và lưu loát trong cách hành văn của anh, đột nhiên lại đứtđoạn như thế, cô bỗng thấy có cảm giác mất mát.
Lưu Chi Xuyên vẫn cứ giữ mãi bộ dạng ngập ngừng nhưmuốn nói điều gì đó. Khi thấy Sở Kinh Dương xuất hiện bên cạnh Lạc Trần, tháiđộ của anh trở nên trầm mặc, dường như anh cho rằng những lời Lạc Trần dùng đểtừ chối anh vào ngày hôm đó chỉ là cái cớ.
Sở Kinh Dương vẫn kiên trì đưa cô về ký túc mỗi khiLạc Trần có tiết học buổi tối. Sau khi cô chuyển vào ký túc ở, anh luôn đưa côvề tận nơi. Lạc Trần trừ buổi tối phải đi học ra, ban ngày rất ít khi ra ngoài,quy luật sống như thế cũng giải phóng cho Sở Kinh Dương. Anh không phải làngười nhàn rỗi, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, vì muốn buổi tối có thời gianrảnh, anh phải cố gắng giải quyết tất cả mọi việc trong khoảng thời gian banngày, đã bận lại càng thêm bận.
Bây giờ, chỉ cần Lạc Trần có tiết học buổi tối, SởKinh Dương sẽ đợi cô ở một nơi cố định vào một giờ cố định. Mặc dù mỗi tuần chỉcó hai lần, nhưng đối với anh mà nói, như thế cũng là tốt lắm rồi.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là ngoài hai buổitối đó ra thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt Lạc Trần. Lạc Trần cảm thấy cóthể gặp anh ở bất kỳ xó xỉnh ngóc ngách nào, dường như không đâu là không cóbóng dáng anh ta. Nhưng Sở Kinh Dương không chèo kéo cô, đôi lúc anh đi lướtqua cô, vừa đi vừa nói gì đó với người bên cạnh, có điều đôi mắt chăm chú củaanh khiến Lạc Trần cảm thấy anh xuất hiện ở đây chỉ là vì cuộc gặp gỡ thoángqua này mà thôi. Hoặc đôi lúc, trong thời gian nghỉ giữa các tiết, Sở KinhDương sẽ xuất hiện ở cửa lớp cô, dựa vào tường, lặng lẽ hút thuốc, những lúcanh không muốn có người đến làm phiền thì sẽ không ai dám tới gần anh. Có điềuchỉ riêng sự xuất hiện của anh cũng đã khiến không khí xung quanh có sự thayđổi rồi. Không được làm phiền Lạc Trần không có nghĩa là người khác không đượctiếp tục ngưỡng mộ anh nữa, thậm chí Lạc Trần còn như nghe thấy tiếng pháo hoanổ lách tách trong không khí được bắn ra từ những đôi mắt sáng ngời quanh mình.
Lạc Trần đã sớm thích ứng với các loại ánh mắt, hiếukỳ có, ngưỡng mộ có, đố kỵ có, thù ghét có. Một lần, Sở Kinh Dương đã nói nhỏsau lưng cô, “Em nhìn thấy anh mà cũng coi như không, còn sợ ánh mắt của ngườikhác sao?”.
Đúng thế, ở trường thì khó tránh được việc phải tiếpxúc với mọi người, phải lên lớp, phải tham gia các hoạt động ngoại khoá, muốnđi đâu cũng phải đi bộ, chỗ nào cũng thấy người là người, có muốn trốn cũngkhông trốn được. Nhưng Lạc Trần vẫn cố gắng lịch sự hết mức, đồng thời giữ mộtkhoảng cách nhất định với những người xung quanh.
Mặc dù tần suất tiếp xúc của Lạc Trần và Sở Kinh Dươngnhiều nhưng hoàn toàn không mật thiết, sau khi cô đã thích ứng với cuộc sốngsinh viên thì cũng thích ứng với sự tồn tại của Sở Kinh Dương. Qua mùa thu, vịtrí của Sở Kinh Dương từ chỗ làm cái đuôi của Lạc Trần giờ đã chuyển lên đi bêncạnh cô, mặc dù vẫn có khoảng cách nhưng cũng đủ gần để Lạc Trần có thể nghe rõnhững gì anh nói.
Sở Kinh Dương từng chút một biến sự xuất hiện của mìnhtrở thành điều tất nhiên trong cuộc sống của Lạc Trần. Lạc Trần cũng không rõSở Kinh Dương rốt cuộc định làm gì, anh chỉ lặng lẽ tiến gần Lạc Trần, hoàntoàn không yêu cầu Lạc Trần phải hồi đáp.
Sở Kinh Dương cũng đã để ý thấy Lưu Chi Xuyên, thỉnhthoảng cũng có gặp, những lúc ấy trên mặt anh sẽ thấp thoáng xuất hiện một nụcười như có như không. Một lần, nhìn thấy Lưu Chi Xuyên, anh liền kéo Lạc Trầnlại, nói: “Haizz, làm thế nào đây, kẻ hâm mộ của em xuất hiện nữa rồi, cậu tachắc chắn sẽ lại cảm thấy đau lòng”.
Những thứ khác Lạc Trần có thể không thèm tính toánvới anh, nhưng việc lấy Lưu Chi Xuyên ra làm trò cười khiến cô có chút tứcgiận, Lạc Trần nhắm chuẩn chân anh, tức tối giẫm mạnh lên một cái. Sở KinhDương hoàn toàn không đề phòng, hứng trọn cú đạp đó, đau tới mức phải co chânlên mà nhảy.
Cũng may thần kinh vận động của anh khá tốt, nhảy mộtlúc đã có thể đặt chân xuống. Lạc Trần bị bộ dạng kỳ quái của anh ta chọc chophì cười.
Đây là nụ cười đầu tiên của Lạc Trần trước mặt Sở KinhDương, lại là vì anh mà cười, điều đó khiến anh ta cảm thấy được an ủi phầnnào. Anh thả lỏng chân, ngẩn người nhìn nụ cười xinh đẹp tươi tắn như hoa củaLạc Trần. Nụ cười đó như ánh nắng mặt trời rực rỡ len lỏi qua những lớp mây đenu ám, như sự tươi mới mát lành sau cơn mưa, như cơn gió mát giữa trưa hè oibức, Sở Kinh Dương thật sự cảm thấy đẹp tới mức khó dùng lời để hình dung.
Giống như tất cả những anh chàng lần đầu tiên bướcchân vào thế giới tình yêu, Sở Kinh Dương cũng bị sự tươi tắn rạng rỡ đó khiếncho ngẩn ngơ.
Lúc này, trái tim của anh đã bị nụ cười đó trói chặt.Nếu như thời gian đầu chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại bị thu hút, tìmcách tiếp cận cô cho bằng được, thì sau khi nhìn thấy nụ cười giai nhân anh đãhiểu ra, là tình yêu, là tình yêu đã thôi thúc anh.
Lạc Trần thấy anh ta cứ đứng đực ra đấy, bên chân đangco lên cũng không thấy động đậy, cô cho rằng mình đã đạp anh đau quá, liền đitới gần đẩy đẩy người anh, không thấy phản ứng gì, thế là cô hét gọi: “Sở KinhDương! Sở Kinh Dương!”. Đây là lần đầu tiên Lạc Trần gọi tên anh, Sở Kinh Dươngcảm thấy như giọng cô có thể giao tiếp trực tiếp với linh hồn mình. Cô gọi tênanh khiến anh nhận ra, hạnh phúc thật dễ dàng với tới.
Sở Kinh Dương dang tay ra, ôm chặt lấy Lạc Trần, thìthầm, “Ôi, Lạc Trần, ôi, Lạc Trần!”. Thấy Lạc Trần vội vàng giãy ra, anh đổ cảngười mình vào cô, “Chân anh tàn phế rồi, sự trả thù của em đến quá muộn, màcũng quá đột ngột đấy”. Lạc Trần thấy bộ dạng pha trò khôi hài của anh, biếtngay anh đang giả vờ. Một tay cô giữ vai anh, cúi đầu nhìn, nhằm trúng bên chânlành còn lại. tức tối đạp xuống một cái. Nhân lúc Sở Kinh Dương bị đau mà thảlỏng tay, Lạc Trần cũng không thèm quay đầu lại, cứ thế bỏ chạy.
Về đến ký túc, cô đặt tay lên ngực, cố gắng bình ổntrái tim đang đập mạnh vì chạy quá nhanh và hoảng sợ. Bàn tay nóng rực của SởKinh Dương như còn dán chặt ở lưng cô, hơi thở của anh vẫn đang bao trùm xungquanh cô, Lạc Trần không dám nhìn vào mắt Sở Kinh Dương, nhưng đấy chắc chắn sẽlà hai ngọn đuốc sáng rực trong đêm tối. Lạc Trần biết đã có thứ gì đó thayđổi, sự thay đổi này thể hiện rất rõ ràng từ cái ôm vừa rồi của anh. Ý đồ củaSở Kinh Dương lúc này là ý đồ của một người con trai với một người con gái,không phải bắt nạt ức hiếp hay trêu đùa nhau giữa những đứa trẻ nữa, là lờituyên bố chinh phục cô gái mình yêu của một người đàn ông.
Hai chân bị đạp mạnh, Sở Kinh Dương ngồi dựa vào gốccây ven đường, chân co chân duỗi, châm một điếu thuốc, nhớ lại cảm giác rungđộng đầu tiên của mình. Những chiếc lá khô theo gió rụng xuống bay là là trướcmặt, tiếng gió thổi qua tạo thành âm thanh xào xạc nhè nhẹ, dường như tất cảđều đang quấn quýt lấy người con trai vừa mới nhận ra thế nào là hạnh phúc này.Miệng anh vẫn luôn nở nụ cười, nụ cười đó từ từ ngấm vào trong, sau đó trànngập ra cả không gian xung quanh. Anh giống như ánh mặt trời ấm áp trong thờikhắc cuối thu, dùng ánh sáng toả ra từ bên trong sưởi ấm cả người qua đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]