Việc Lạc Sa nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới,cộng thêm sự tin tưởng hoàn toàn vào bác Vương khiến Lạc Trần cũng nhẹ nhõmhơn. Rất nhanh, cô yêu cầu Lâm Tự để mình được chuyển hẳn vào ở trong ký túcxá. Lý do của cô là bài vở của năm thứ hai rất bận, các tiết học buổi tối cũngnhiều, cô muốn cuối tuần mới về nhà ở.
Lâm Tự không đồng ý ngay, rõ ràng đấy chỉ là một cáicớ.
Mấy ngày sau, Lâm tự cuối cùng cũng cho phép cô chuyểnvào trường ở. Anh thấy so với việc hai người vắt óc suy nghĩ cách tránh mặtnhau, thì thà rằng dùng một lý do danh chính ngôn thuận như thế còn hơn, mặc dùanh cũng cảm thấy có chút không quen với việc thiếu Lạc Trần trong cuộc sốngcủa mình.
Học kỳ này Lưu Chi Xuyên đã quay trở lại. Tối thứ Sáu,anh kéo tay Lạc Trần lại, nói: “Lăng Lạc Trần, anh có thể đưa em về nhàkhông?”.
Mặc dù cảm thấy kinh ngạc trước sự thay đổi của anhnhưng Lạc Trần vẫn gật đầu. Thời gian họ học cùng nhau cũng chỉ mới hơn mộtnăm, trong đó đã mất nửa năm xa cách, những lá thư của anh trong khoảng thờigian ấy vẫn không gián đoạn, hằng tuần anh vẫn đều đặn gửi về. Lạc Trần cũng mởra đọc chăm chú, chia sẻ với những lá thư anh gửi về không có lời nào vượt quágiới hạn bạn bè, ngược lại nội dung chỉ như ghi chép lại hành trình của mình,trao đổi cảm nhận của mình với người nhận thư mà thôi.
Lạc Trần không hề cảm thấy chán ghét hành động theođuổi lặng lẽ đó của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/2069133/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.