Lão bà bà cũng đã nghe qua Cát gia thanh danh, thấy hắn xinh đẹp, yêu kiều mảnh mai, trong lòng thập phần vui mừng, chỉ sợ hắn ghét bỏ Trần gia Tam Lang, lại cùng hắn bolo bala đủ chỗ tốt của Trần gia Tam Lang.
Hứa Thiên Tứ càng nghe càng không thoải mái, càng nghe càng mất hứng, âm thầm tích góp một bụng khó chịu.
Lão bà bà cơ hồ khoe Trần gia Tam Lang khen y lên trời, nói người nọ tướng mạo anh tuấn tâm địa hảo, bản tính lại chịu khó chăm chỉ, chỉ vì hồi nhỏ có bệnh nặng, còn gặp phải một lang trung lang bạt, mạng còn giữ được nhưng từ đó về sau không thể nói chuyện, thật sự đáng tiếc.
Hứa Thiên Tứ nghĩ người này thật là đáng thương, sinh bệnh thì thôi, lại còn bị người khác chữa thành câm?
Nếu người bị bệnh đổi thành Hứa Thiên Tứ hắn, hắn nhất định sẽ đánh lang trung kia một trận, khiến y cả đời không dám bốc thuốc.
Tuy Hứa Thiên Tứ thông minh giả làm kiều nữ nửa ngày, nhưng cuối cùng cũng biết tốt xấu, hiểu được mình vẫn phải đi, bằng không sớm muộn gì cũng lộ tẩy.
Khi Hứa Thiên Tứ rời đi, trong mắt rưng rưng, cước bộ nặng nề, từng bước đều quay đầu lại, thập phần lưu luyến không nỡ rời, đây cũng không phải diễn trò, đều là tình chân ý thiết.
Hắn thật tình luyến tiếc đường thủy trứng ốp lếp kia.
Hứa Thiên Tứ trở về động tĩnh dưỡng mấy ngày, chịu mắng một chút, tỏ ra mình rất hối lỗi rồi.
Qua mấy ngày này thì Thiên Quan cũng đã dưỡng hảo thương, tiểu bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tam-lang/1349026/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.