Lúc rời khỏi công viên nghĩa trang thì hoàng hôn đã buông xuống, mưa cũng tạnh nhưng mây đen vẫn chưa tan biến hết.
La Hải Diêu lái xe đưa Hàn Tích trở về. Suốt cả quãng đường anh ta cũng không nói lời nào, đến khi vào nội thành mới nói: "Hôm nay qua chỗ anh đi, rất lâu rồi chúng ta không ở cạnh nhau!"
Hàn Tích thấy tâm trạng La Hải Diêu không tốt nên gật đầu: "Được, để em làm ít chanh mật ong để tủ lạnh cho anh!"
La Hải Diêu quay đầu nhìn Hàn Tích: "Cảm ơn em!"
Hàn Tích nhìn ra ngoài cửa xe: "Không cần đâu!"
Hàn Tích không hay tới nhà La Hải Diêu, thường một năm cô chỉ đến đây vào hai ngày lễ, một là trung thu, hai là tết nguyên đán.
Hai ngày lễ này, tất cả bạn bè đều ở bên người thân, chỉ có cô và La Hải Diêu, bọn họ chính là người thân của nhau.
La Hải Diêu sống tại một căn biệt thự ba tầng nhưng chỉ có một mình anh ta và hai người giúp việc.
Lúc dì giúp việc nấu cơm, Hàn Tích đứng bên cạnh cắt chanh thành từng lát, một lớp chanh thái lát, một lớp mật ong xếp kín vào lọ rồi để tủ lạnh.
Trên bàn ăn của La Hải Diêu luôn có một đĩa sủi cảo, cho dù là bữa cơm trung hay tây.
La Hải Diêu rót giấm vào một cái đĩa nhỏ cho Hàn Tích, rồi gắp một miếng sủi cảo cho cô: "Em nếm thử xem!"
Sủi cảo nhân cải trắng, không có thịt, ít dầu, đúng là món bọn họ thích nhất, thật ra là đã từng thích nhất.
Hàn Tích ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-quy-em-nhu-mang/1296320/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.