Chương trước
Chương sau
Hàn Tích từ phòng giải phẫu đi ra vừa mới cởi đồng phục giải phẫu liền trông thấy Trương Tường đang tìm cô.
Trương Tường kể sơ câu chuyện và muốn mời cô đi qua phòng trinh sát hình sự làm nhân chứng cho đội trưởng Kỷ. Thuận tiện anh ấy hỏi thăm báo cáo nghiệm thi của Đàm Lâm. Hàn Tích vừa rửa tay vừa đáp: “Tiểu Hàm đang sắp xếp lại, khoảng nửa tiếng sau sẽ mang qua cho mọi người.”
Sau đó Trương Tường đứng ngây ra không biết nên làm gì tiếp theo, anh ấy vốn dĩ rất sợ Hàn Tích, gần đây có khá hơn nhưng vẫn còn hơi e dè. Khí chất lạnh lùng của người đẹp này khiến người bình thường không dám tiếp cận, chỉ có đội trưởng Kỷ là không giống bọn họ. Đội trưởng Kỷ là “con trời”, tính cách lại hòa đồng, chơi với ai cũng được.
Chu Hàm vỗ vào vai Trương Tường trêu anh ấy: “Cảnh sát Trương đứng nghiêm như vậy… Sao? Chuyển qua phòng pháp y chúng tôi canh gác rồi à!”
Trương Tường run bắn, liếc Chu Hàm một cái.
Hàn Tích rửa sạch tay, lau khô rồi cùng Trương Tường đi ra ngoài.
Trong khi chờ trang máy, Hàn Tích nhìn khuôn mặt nghiêng của Trương Tường: “Này, tôi đáng sợ như vậy sao?” Cô hỏi thật lòng, không hề có ý trêu đùa hay vặn vẹo gì Trương Tường.
Trạch nam Trương Tường đứng thẳng, anh ấy chưa từng được người đẹp nào hỏi mình như vậy nên khuôn mặt lập tức ửng đỏ: “Không có, pháp y Hàn rất dễ gần, năng lực công tác cao, cùng đội trưởng Kỷ như một cặp trời sinh.”
Nói xong câu này anh ấy mới phát hiện mình nói sai nhưng muốn rút lại cũng không kịp.
Hàn Tích cười cười không tiếp tục đề tài này, cô chuyển sang chuyện khác: “Nghe nói đã đưa kẻ tình nghi về cảnh cục, kết quả thẩm vấn thế nào?”
Nhắc đến công việc nên Trương Tường cũng tự nhiên hơn: “Đối tượng tình nghi là bạn trai của Đàm Lâm. Anh ta nói có chứng cứ chứng minh không có mặt tại hiện trường. Phía chúng ta đã phái người đi điều tra.”
Đến lầu ba, Kỷ Nghiêu nhìn Hàn Tích: “Lát nữa có sao nói vậy.”
Hàn Tích gật đầu.
Kỷ Nghiêu nhìn khuôn mặt ngây ngô của cô, không nhịn được nói tiếp: “Miêu tả cụ thể quá trình một chút.”
Hàn Tích lại gật đầu, sau đó cô mới nhận ra được phải bàn giao cụ thể nội dung nghĩa là gì. Anh còn muốn cô miêu tả chi tiết ư?!
Triệu Tĩnh Tĩnh phụ trách lấy lời khai, bên cạnh có một cảnh viên ghi chép.
Hàn Tích ngồi xuống nói trước: “Thời gian tử vong của Đàm Lâm đã có, trong khoảng từ 10 đến 10 giờ 30 tối qua, lát nữa Chu Hàm sẽ chuyển báo cáo sang đây. “
Triệu Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Đội trưởng Kỷ nói tối hôm qua khoảng 10 giờ anh ấy ở cùng với chị. Cho hỏi có đúng là như vậy không?”
Hàn Tích đáp: “Ừm, tôi có thể chứng minh.”
Triệu Tĩnh Tĩnh ra bộ dáng giải quyết việc công lại hỏi: “Hai người đã làm những gì?”
Hàn Tích nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, khi Kỷ Nghiêu áp sát cô trên khung cửa, đôi môi lướt nhẹ trên môi cô, gương mặt cô lập tức ửng đỏ.
Đội phó Triệu đơn thuần không thể nhìn ra được điều này nên vẫn vô tư ở một bên cổ vũ: “Pháp y Hàn cứ nói theo sự thật là được.”
Hàn Tích không còn cách nào khác phải nói theo sự thật: “Đội trưởng Kỷ ở đối diện nhà tôi. Buổi tối, khi anh ấy về có đem qua cho tối chút dimsum, lúc đó khoảng hơn 9 giờ tối.”
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Sau đó thì sao?”
Hàn Tích: “Tôi ra nhận thôi.”
Triệu Tĩnh Tĩnh tính toán thời gian hai người nói chuyện, hàng xóm qua lại chỉ mất tầm năm bảy phút, không thể là chứng cứ không có mặt tại hiện trường từ 10 giờ, nên anh ấy hỏi thêm: “Sau đó nữa thì sao?”
Hàn Tích: “Chúng tôi nói chuyện với nhau.”
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Có làm thêm gì nữa không?”
Nếu người trước mắt không phải là đội phó Triệu đáng tin nhất cảnh cục thì Hàn chắc chắn sẽ hoài nghi là do Kỷ Nghiêu cố ý gài người trêu cô.
“Chỉ tán gẫu thôi, nói chuyện xong thì anh ấy đưa cho tôi một chiếc gối, lúc đó tầm khoảng 10 giờ rưỡi.” Hàn Tích ngẩng đầu nói tiếp, “Tôi có thể chứng minh từ 10 đến 10 giờ 30 tối qua Kỷ Nghiêu ở cùng với tôi.”
Triệu Tĩnh Tĩnh đóng lại bản khẩu cung: “Vậy thì làm phiền chị rồi!”
Hàn Tích rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Nghiêu đang tựa người cạnh cửa, trông thấy Hàn Tích đi ra, anh nở nụ cười: “Em không cho lời khai giả đó chứ?”
Hàn Tích liếc anh, “Nếu tôi muốn ngụy tạo chứng cớ thì hiện tại anh đã bị câu lưu, trở thành một trong những nghi phạm rồi.”
Triệu Tĩnh Tĩnh đi theo ra ngoài, Kỷ Nghiêu liếc nhìn bản ghi chép bĩu môi, cái này còn không phải gọi là ngụy tạo chứng cứ ư??? Rõ ràng là hai người ghen tuông, rồi nói chuyện yêu đương… tán gẫu gì chứ?!
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Đội trưởng Kỷ, bản khẩu cung này có vấn đề sao?”
Kỷ Nghiêu giật mình trước khuôn mặt nghiêm túc của đội phó Triệu: “Không vấn đề!”
Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn anh: “Không vấn đề thì tại sao cậu lại cười lưu manh như vậy?”
Kỷ Nghiêu sờ sờ khuôn mặt mình hỏi ngược lại: “Có ư?”
Chu Lỵ đứng bên cạnh bồi thêm một đao: “Có!”
Kỷ Nghiêu đưa lại bản ghi chép cho triệu Tĩnh, hỏi Chu Lỵ: “Bên phía Tưởng Vi thế nào?”
Chu Lỵ báo cáo: “Đã gọi điện thoại Tường Vy xác nhận tối qua cô ta qua đêm với Lâm Trung Dương.”
Chu Lỵ ngậm nghĩ một lát: “Cô ta nói Đàm Lâm là người xấu mới bị đoạt mất bạn trai.”
Đúng như Kỷ Nghiêu dự liệu đây chính là nguyên nhân Tưởng Vi câu dẫn bạn trai của Đàm Lâm. Đàm Lâm uy hiếp vị trí đệ nhất mỹ nhân giới giải trí của Tưởng Vi nên cô ta dùng chính bản thân mình làm mồi nhử, câu dẫn bạn trai của Đàm Lâm để chứng minh mình mới là người đẹp nhất.
Kỷ Nghiêu vừa đi vừa nói: “Tưởng Vi và Lâm Trung Dương làm chứng cho nhau chứng minh cả hai không có mặt tại hiện trường nhưng không thể loại trừ hai người bọn họ liên kết, dù sao cả hai đều có động cơ giết người. Người đẹp Chu đưa Tưởng vi đến Cục Cảnh sát thành phố tái thẩm.”
Chu Lỵ nhận lệnh, Triệu Tĩnh Tĩnh cùng Kỷ Nghiêu cùng nhau về lại văn phòng. Triệu Tĩnh Tĩnh: “Cô Tưởng Vi này cũng thật to gan.”
Kỷ Nghiêu: “Sau lưng Tưởng Vi có người thần bí chống lưng, rất xảo trá. Bọn họ dám phách lối như vậy không phải to gan lớn mật mà có thể trước đây bọn chúng đã từng làm chuyện phạm pháp nhưng may mắn trốn được sự trừng phạt của pháp luật, vì thế cho nên mới dám coi trời bằng vung đến mức này.”
Hiện tại anh sẽ không để bọn họ dễ dàng chạy trốn như vậy, Kỷ Nghiêu: “Trước tiên tìm một lý do hợp lý tạm giam Tưởng Vi, giam được bao lâu thì hay bấy lâu.”
Toàn bộ đội trinh sát hình sự tăng ca, mở chuyên án đặc biệt, đặt trọng điểm lên vụ án Đàm Lâm bị giết.
Tuy Cục trưởng Thái không đồng ý kết hợp điều tra hai vụ án của Đàm Làm và Vương Tiểu Ninh nhưng trong lòng Kỷ Nghiêu đã nhận định cả hai vụ án này là một.
Trực giác cho anh biết hung thủ chính là Tưởng Vi và kẻ đứng sau lưng cô ta, có điều hiện tại bọn họ chưa có chứng cứ xác thực.
Cảnh sát hình sự chính là bạo gan đưa ra giả thiết và nghiêm túc tìm kiếm chứng cứ. Chỉ cần một chứng cứ nổi lên mặt nước thì toàn bộ dây leo còn lại cũng sẽ lên theo.
Phía cảnh sát giao thông nhanh chóng báo cáo lại các chiếc xe khả nghi đi qua khu vực xử lý rác, tổng cộng có ba chiếc nhưng toàn bộ đều là giấy tờ giả.
Kỷ Nghiêu một mình ngồi trước màn hình máy tính xem camera ghi lại cảnh ba chiếc xe khả nghi, cuối cùng khóa chặt một chiếc xe du lịch Jinbei màu trắng.
May mắn cho cảnh sát camera ở khu vực đó là camera có độ phân giải cao, hình ảnh rõ nét. Trên đường tài xế bước xuống xe và hút một điếu thuốc, hành động này đã khiến Kỷ Nghiêu chứng kiến được gã tài xế chính là một gã lưng gù.
Sở giao thông phối hợp cùng trinh sát hình sự dốc toàn lực đuổi bắt chiếc xe kia.
Thành phố Nam Tuyền quá lớn, tìm một chiếc xe bình thường lại không có giấy tờ như chiếc Jinbei ấy giống như mò kim đáy biển, qua mấy ngày vẫn không có tin tức.
Tưởng Vi cũng bị tạm giam đủ 24 tiếng, sau đó được luật sư bảo lãnh.
Trên mạng ồ ạt đưa tin Đàm Lâm bị sát hại, tất cả đều suy đoán là giết người vì tình, tô vẽ nên một câu chuyện cẩu huyết không đâu ra đâu.
Kỷ thị không còn cách nào phải đổi người đại diện mới, người quản lý Tưởng Vi quay lại có nhã ý muốn được tái ký với Kỷ thị nhưng phía Kỷ thị không đồng ý, mặt khác xem xét các ứng cử viên khác.
Không còn đối thủ cạnh tranh, Tưởng Vi ngồi vững trên chiếc ghế đệ nhất mỹ nhân giới showbiz, nhận được khá nhiều lời mời làm đại diện cho các nhãn hàng, danh tiếng nổi như cồn.
Trong lúc này Tưởng Vi cũng hoàn thành phần quay quảng cáo cho hãng dầu gội nổi tiếng, hình ảnh của cô ta có mặt trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Bà nội Vương Tiểu Ninh không dám ra ngoài, đâu đâu cũng là quảng cáo của Tưởng Vi. Mái tóc đen dày kia như lưỡi dao sắc nhọn cắm sâu vào tim bà, rướm máu.
Bà cũng không dám mở tivi, bà sợ xem phim quảng cáo của Tưởng Vi, nó làm bà liên tưởng đến cháu gái mình da đầu trọc lóc nằm trên bàn giải phẫu ở trong phòng pháp y.
Kỷ Nghiêu ngày nào cũng gọi điện thoại cho bà, nhờ một bà giúp việc đến hỗ trợ chăm sóc.
Người nhà Đàm Lâm thuê đám côn đồ xử lý Lâm Trung Dương, anh ta bị đánh đến sưng hết mặt mũi nhưng tự biết bản thân đuối lý không dám khiếu kiện mà âm thầm chịu đựng.
Cục trưởng Thái ở văn phòng lòng như lửa đốt, một ngày gọi Kỷ Nghiêu vào phòng làm việc năm bảy lần, cứ gặp là mắng sao không chịu phá án, vì sao lại không chịu phá án!
Cũng không thể trách ông nóng nảy, Đàm Lâm là nhân vật của công chúng, biết bao cặp mắt đổ dồn vào vụ án này. Đặc biệt là fan của Đàm Lâm, ngày nào cũng nhắn tin vào weibo của Cục Cảnh Sát thành phố, yêu cầu phá án và công bố tiến triển của vụ án.
Suốt mấy ngày cho dù tan ca Kỷ Nghiêu cũng không thể về cùng lúc với Hàn Tích.
Trước Cục Cảnh Sát tụ tập rất nhiều người, đều là fan của Đàm Lâm. Bọn họ chặn trước cổng cảnh cục yêu cầu được gặp Kỷ Nghiêu. Vì vậy, chỉ cần Kỷ Nghiêu vừa đặt chân ra ngoài là bị đám đông vây lấy. Người có lý trí còn đỡ, gặp kẻ cảm tính thì mở miệng là mắng, anh dĩ nhiên không thể mắng lại, lại càng không thể rat ay.
Chiếc tivi trước cửa hàng tiện lợi của tiểu khu đang phát một đoạn phỏng vấn Đàm Lâm khi còn sống.
Trước màn ảnh Đàm Lâm cười tươi như hoa, phóng viên đang hỏi lý tưởng lớn nhất của cô ấy là gì. Cô ấy cầm micro hai mắt sáng lấp lánh: “Lý tưởng lớn nhất của tôi là nhận được vai diễn YYY, tôi sẽ cố gắng tôi luyện bản thân, không phụ lòng yêu thích của khán giả.”

Về đến nhà Kỷ Nghiêu đứng trước cửa hút một điếu thuốc, Ashe không thích mùi thuốc, không cho anh hút thuốc trong nhà.
Kỷ Nghiêu không nghiện thuốc lá, chỉ khi buồn bực hoặc cơ thể cực kỳ mệt mỏi sẽ đốt một hai điếu để giải tỏa bớt áp lực.
Anh chưa từng gặp áp lực lớn đến vậy.
Một bên vai của anh gánh bà lão đau khổ chờ mong giải oan cho đứa cháu gái, một bên vai gánh lấy cái chết oan ức của một nữ diễn viên ưu tú.
Hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tự do tự tại.
Hàn Tích ra ngoài vứt rác thấy anh đang cúi đầu hút thuốc. Hành lang vốn nhỏ hẹp, không có thông gió nên toàn bộ không gian lượn lờ khói thuốc.
Đây là lần thứ hai cô bắt gặp anh hút thuốc, cô cũng chưa từng thấy anh gặp áp lực lớn trong công việc như lúc này đây. Phải biết rằng vị đội trưởng đội trinh sát hình sự này luôn thích ra về sớm hơn hai phút, luôn bắt gặp nét lạc quan, yêu đời, lưu manh và cợt nhả, chuyện dù lớn đến mức nào trong mắt anh chỉ là chuyện nhỏ.
Thế nhưng hiện tại rõ ràng anh đang rất mệt mỏi.
Hàn Tích ném túi rác vào khu vực chứa rác, đi đến bên cạnh Kỷ Nghiêu, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy anh dụi tàn thuốc, rồi ngẩng đầu: “Lại đây cho tôi ôm em một cái.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.