Đúng là có lấy được vân tay từ chiếc khăn lụa nhưng trên đó không hề có dấu vân tay của Vương Tiểu Ninh.
Điều này nằm trong dự liệu, Vương Tiểu Ninh bị hại đã hai tháng, dấu vết lưu lại cũng đã phai mờ từ lâu.
Triệu Tĩnh Tĩnh cho người đưa một ly nước vào, động viên Lương Du: “Cô kể tất cả những gì cô biết ra là được, chúng tôi không hàm oan người tốt, cũng không bỏ qua kẻ xấu.”
Chờ đến khi tâm trạng của Lương Du ổn định một chút, Triệu Tĩnh Tĩnh bắt đầu hỏi: “Từ đâu cô có được chiếc khăn lụa này?”
Lương Du lén nhìn Chu Lỵ rồi lập tức cúi gằm đầu, thấp giọng trả lời: “Đây là do tôi ăn trộm.”
Giọng Chu Lỵ lạnh tanh: “Cụ thể một chút.”
Lương Du: “Khoảng hơn một tháng trước, trong lúc tôi giúp chị Vi quét dọn, tôi nhặt được nó dưới gầm sofa. Nhìn qua là biết chiếc khăn này không phải là hàng hiệu, không phải là thứ chị Vi thích nên chị ấy nhất định sẽ không nhớ, cho nên tôi mới bỏ vào túi xách của mình.”
Chu Lỵ: “Vậy mà còn dám lấy ra dùng trước mặt Tưởng Vi, lớn gan quá ha!”
Lương Du: “Tối hôm qua, khi chị Vi dính rượu vào người, tôi… tôi quýnh lên nên quên mất, lấy nó ra. Thế nhưng chị Vi không hề phát hiện, không ngờ lại bị đội trưởng Kỷ bắt gặp.”
Chu Lỵ mỉm cười không lên tiếng, thấy Lương Du như vậy xem ra không phải là lần đầu tiên ăn cắp đồ của Tưởng Vi.
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Hành trình của cô và Tưởng Vi hai tháng trước.”
Lương Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-quy-em-nhu-mang/1296291/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.