Sáng hôm sau, Kỷ Nghiêu là người đến sớm nhất. Ngày hôm nay anh không lái xe đi làm mà đi xe đạp.
Anh có mua một căn hộ cách Cục Cảnh Sát chưa đến ba cây số, không cần sáng sớm phải vội vội vàng vàng, tiết kiệm thời gian có thể ngủ thêm được một chút.
Lão Lưu bảo vệ thấy Kỷ Nghiêu cầm cây dù trên tay, ông ngước nhìn tiết trời, tò mò hỏi: “Đội trưởng Kỷ, hôm nay trời không mưa, mang dù? Học theo người ta che nắng cho cô nào đó.”
Kỷ Nghiêu cầm cán dù xoay mấy vòng, cười cười: “Chào chú Lưu, đây không phải dù của cháu.”
Lão Lưu à một tiếng, liếc mắt nhìn camera rồi tiếp tục đọc báo.
Kỷ Nghiêu đi về phía trước mấy bước, nằm nhoài bên cửa sổ: “Sao chú không hỏi cháu là dù của ai?”
Lão Lưu ngẩng đầu: “Tôi hỏi để làm gì?”
Kỷ Nghiêu: “Nếu chú đã hỏi, cháu sẽ trả lời cho chú. Đây là dù của Hàn Tích, phòng pháp y.”
Nói xong anh đi thẳng về tòa nhà lớn.
Lão Lưu bỏ báo xuống, ông có hỏi ư? Ông chưa nói câu nào mà?
Ông ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Kỷ Nghiêu. Dáng vẻ người đàn ông ấy vô cùng phấn khởi, nếu không biết còn tưởng rằng người này không phải đang đi làm mà đang chuẩn bị vào động phòng.
Hàn Tích quen dậy sớm, cô có thói quen chạy bộ mỗi sáng, khoảng tầm 5 giờ sẽ thức giấc. Lệ Trúc Uyển cách nơi làm việc cũ không xa, nhưng đến Cục Cảnh Sát thành phố phải đổi hai chuyến tàu điện, mỗi chuyến mất hơn một tiếng đồng hồ.
Cô cân nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-quy-em-nhu-mang/1296269/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.