Chương trước
Chương sau
Mấy ngày hôm trước mê muội mất cả ý chí không có càng thật xin lỗi (>_<)
Chương 8 ( thượng)
Sau giờ ngọ đoàn phim tràn ngập hơi thở lười biếng, ngay cả Đỗ Tường ngồi trên ghế dựa cũng có chút mơ màng sắp ngủ, hắn một bên mệt rã rời một bên lật xem kịch bản.
“Đỗ Tường, chúng ta tới đối lời thoại một chút đi.” Tôn Lan Lan cầm kịch bản trong tay đi đến chỗ bên cạnh hắn ngồi xuống.
“Được a,” Đỗ Tường tức khắc có tinh thần, hắn khép lại kịch bản ngồi thẳng thân, nhẹ nhàng ho khan sử dụng ngữ khí hoàn toàn bất đồng với bình thường mở miệng nói, “Mấy ngày nữa chính là tháng 5 sơ năm Đoan Dương tiết, nói vậy đến lúc đó Vân Thành nhất định náo nhiệt phi phàm. Khi còn nhỏ nghe phụ thân hình dung qua đua thuyền rồng ở Vân Thành, biểu tình hưng phấn của phụ thân lúc ấy hãy còn như mới trong ký ức của ta.”
Tuy rằng chỉ là học thuộc lời thoại, nhưng Đỗ Tường nghiêm túc kính nhi giống như khi chính mình đối diện với máy quay phim, nhất tần nhất tiếu toàn thập phần nghiêm túc. Bất quá Tôn Lan Lan cũng không thuận buồm xuôi gió như vậy, lắp bắp nửa ngày, cơ hồ mỗi một câu nói đều phải xem kịch bản một chút.
“Thật khó nhớ, hơn nữa lời thoại toàn là nghĩa đen.” Nàng oán giận, sau đó tò mò mà nhìn Đỗ Tường, “Lời thoại của anh so với tôi còn phức tạp hơn, anh làm thế nào mà ghi nhớ được?”
Đỗ Tường đương nhiên sẽ không nói mình nhớ cũng là dựa vào cách học thuộc lòng, tỷ như tối hôm qua liền học thuộc thật lâu, ngay cả khi tắm đều không ngừng ngâm nga.
“Xem nhiều mấy lần thì tốt rồi.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Tôn Lan Lan đau đầu mà nhéo kịch bản, học thuộc một lát liền phân tâm chơi di động. Đỗ Tường cũng không đi quản nàng, hắn cho rằng chỉ cần làm tốt công tác của chính mình là được.
“Cho anh xem cái nay.” Tôn Lan Lan thần thần bí bí mà dùng ngón tay trượt trượt trên màn hình di động, sau đó đem điện thoại đưa tới hắn, “Ảnh chụp mấy ngày hôm trước Tiết Khải dẫm gạch, cười chết người.”
Đỗ Tường tiếp nhận di động nhìn thoáng qua, cũng cười. Bất quá hắn không phải đang cười Tiết Khải, mà là đang cười Đường Dương bên cạnh Tiết Khải. Đường Dương mặc nữ trang khẽ nhíu mày, nghiễm nhiên không phải ngày thường lạnh nhạt lại thiếu biểu tình thong dong. Đỗ Tường suy đoán lúc ấy nội tâm hắn đã mười phần phát điên, nhưng cố tình còn muốn liều mạng ẩn nhẫn, rất là buồn cười.
Không biết lần đó hắn phỏng vấn có thuận lợi hay không? Đỗ Tường đã vài ngày cũng chưa gặp Đường Dương ở đoàn phim, đương nhiên không có cơ hội hỏi.
Tôn Lan Lan lấy lại di động sau đó đem ảnh chụp xóa, nàng ôm mặt, không tiếng động thở dài một hơi: “Thật là chán ghét, công ty cố tình an bài tôi cùng Tiết Khải truyền tai tiếng, cái ảnh chụp này nếu truyền ra ngoài mặt tôi sẽ bị ném hết.”
Vụ bê bối của hai người bọn họ quả nhiên là do hai bên công ty cố ý an bài, Đỗ Tường nghĩ.
Tôn Lan Lan lại hướng Đỗ Tường chớp chớp mắt: “Nếu có thể cùng anh truyền tai tiếng thì tốt rồi.”
Đỗ Tường có lệ mà cười cười: “Đáng tiếc tôi không may mắn như vậy.”
Ngoài miệng nói khách khí, bất quá Đỗ Tường đối với phương pháp dựa tai tiếng đề cao mức độ nổi tiếng thập phần khinh thường, hắn cảm thấy đây là dành cho tiểu minh tinh không thực lực, buồn cười vô cùng.
Thời điểm kết thúc cảnh quay hắn gặp được bằng hữu của Đường Dương trước đó, đúng vậy, chính là người trẻ tuổi tên Lạc Bắc. Hắn hướng người nọ vẫy vẫy tay, Lạc Bắc liền mau chóng chạy tới, so với Đường Dương đáng chết kia thức thời hơn nhiều!
“Có gì muốn hỗ trợ sao?” Lạc Bắc hoạt bát giống như bóng cao su trong tay là tiểu hài nhi.
Đỗ Tường ngượng ngùng hỏi thẳng, có chút quanh co lòng vòng: “Nghe nói Lưu đạo thực vừa lòng công tác thế thân của cậu trước đó.”
“Phải không,” Lạc Bắc vui vẻ nở nụ cười, “Tôi cũng chỉ là học ở Đường đại ca mà thôi……”
Nghe được cái tên kia, Đỗ Tường nhanh chóng đánh gãy lời hắn: “Đúng rồi, nếu nói đến Đường Dương, lần trước hắn phỏng vấn kết quả như thế nào?”
“Cái kia nga,” Lạc Bắc thu hồi tươi cười, đáng tiếc mà lắc đầu, “Khi Đường đại ca chạy tới nơi vẫn là đến muộn, đạo diễn đã rời đi.”
“Như vậy……” Đỗ Tường cũng cảm thấy tiếc hận, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, “Cậu biết là đoàn phim nào không?”
Lạc Bắc gật đầu: “Ân ân tôi biết, là《 Thanh nhạc bản đồ 》. Bởi vì vai chính của phim là một sinh viên mới tốt nghiệp từ học viện âm nhạc, cho nên bọn họ muốn tìm một diễn viên mới. Tôi cảm thấy Đường đại ca hảo thích hợp, hơn nữa hắn ca hát rất êm tai.”
“Cậu nghe qua hắn hát?”
“Đúng vậy, Đường đại ca ngẫu nhiên sẽ hừ cho ta nghe, nghe anh ấy ca hát là một loại hưởng thụ.”
Đỗ Tường nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao tôi chưa từng nghe qua, mệt tôi còn giúp hắn.”
“Ân? Anh nói cái gì?”
“Khụ, không có gì.”
Lạc Bắc thở dài: “Tôi cảm thấy thật đáng tiếc a, ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có.”
Đỗ Tường trầm mặc tránh ra.
《 Thanh nhạc bản đồ 》? Hắn đã nghe nói qua đạo diễn của bộ phim này, tuy rằng là tân nhân nhưng đối với công tác cực kỳ có nề nếp, cũng chưa cùng hợp tác qua với Đỗ Tường, không mở được cửa sau…… Hơn nữa liền tính Lạc Bắc đem Đường Dương phủng đến ba hoa chích choè, Đường Dương đến tột cùng có năng lực đảm nhiệm nam chính hay không cũng là cái vấn đề.
Bằng không giúp hắn tìm công tác khác bồi thường một chút?
Giữ cái ý tưởng này, Đỗ Tường gọi điện thoại cho Miêu Cốc Sâm sau khi kết thúc công việc, hỏi hắn gần nhất có yêu cầu diễn viên quảng cáo hay không.
“Cái gì biểu đệ em cuối cùng đáp ứng muốn diễn quảng cáo của anh sao em biết anh đợi bao lâu không! Hết thảy nhân vật chính tùy em chọn lựa!”
Đỗ Tường không lưu tình giội nước lã: “Không phải tôi, giới thiệu cho bằng hữu tôi.”
Miêu Cốc Sâm cũng nháy mắt sửa lại thái độ: “Kia chỉ có hàng xóm A người qua đường B cùng chứng nhân C.”
“Nếu chỉ là quần chúng tôi còn muốn tìm anh!?”
Miêu Cốc Sâm nói thầm: “Bằng hữu cái gì a, lần đầu tiên em đến tìm anh hỗ trợ.”
Đỗ Tường không biết nên hình dung quan hệ của hắn và Đường Dương như thế nào: “Chính là lần trước tôi thiếu chút nữa từ trên dây thép rơi xuống, kia đã cứu tôi.”
“Nga, nguyên lai là như thế,” Miêu Cốc Sâm tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Nói thì dễ, hẹn thời gian gặp mặt, anh sẽ tìm cho hắn quảng cáo thích hợp…… Đúng rồi biểu đệ muốn nghe sáng kiến mới nhất của anh hay không a cùng với lần trước là một cái hệ liệt nga anh vắt hết óc mới nghĩ ra được em nhất định sẽ hô to tuyệt vời!”
Đỗ Tường xoa xoa huyệt thái dương: “Không được, gần đây lượng công việc rất nhiều, đau đầu quá, muốn đi ngủ sớm một chút.”
Miêu Cốc Sâm an tĩnh hai giây, cuối cùng vẫn là rộng rãi mà nói: “Vậy em đi nghỉ ngơi sớm một chút nhớ rõ đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào nửa đêm có người gõ cửa không cần ứng……”
Đều là một ít lời nói lỗ tai đều trưởng lão kén, Đỗ Tường thậm chí không nghe xong, liền cắt đứt trò chuyện.
Chương 8 ( hạ)
Mấy ngày kế tiếp Đỗ Tường cũng không nhìn thấy Đường Dương, quay số di động cư nhiên là thiếu phí, Đỗ Tường cố nén dục vọng vì hắn nạp phí, thẳng đến ngày thứ ba, mới nhìn thấy hắn ở trường quay.
Thời tiết thực nóng, nhưng quay phim cổ trang bọn họ cần thiết mặc vào tầng tầng lớp lớp trang phục. Đỗ Tường hơi đỡ hơn một chút, hắn có đạo cụ cây quạt có thể quạt gió, bất quá Tôn Lan Lan liền thảm, trên mặt một khi đổ mồ hôi nhất định phải dừng lại bổ trang.
“Cắt ──” Lưu đạo đồng dạng cũng một trán đổ mồ hôi, thời tiết cực nóng đối mọi người mà nói đều là dày vò.
Chuyên viên trang điểm cấp Tôn Lan Lan bổ trang, Đỗ Tường đi đến chỗ râm mát uống nước đá trợ lý đưa tới. Tay Tiết Khải cầm hai cái quạt mini ngồi ở một bên, hôm nay phần diễn của hắn đã quay xong, nhưng không biết vì sao còn chưa có rời đi. Tâm tình Đỗ Tường bực bội không có dư thừa sức lực quản hắn, chỉ là uống nước đá lang thang không có mục tiêu nhìn toàn bộ phim trường. Đột nhiên hắn phát hiện không ít diễn viên quần chúng vẫn đỉnh mặt trời chói chang tập luyện động tác đánh võ, trong đó còn có Lạc Bắc.
“Bọn họ như thế nào không nghỉ ngơi?” Đỗ Tường thuận miệng hỏi, thuận tiện nhìn quét vài lần xác định Đường Dương không ở bên trong.
Trợ lý của hắn trước đó cũng đã làm diễn viên quần chúng, sau lại không thể làm được nữa mới đổi nghề sang làm trợ lý.
Trợ lý lau mồ hôi: “Diễn viên quần chúng đều sợ trong lúc diễn chính mình sẽ mắc lỗi, bọn họ nếu mắc lỗi nói giữ lại đường sống một chút cũng không có, hoặc là nói bọn họ không có tư cách mắc lỗi.”
Thật là, nếu là diễn viên chính NG cùng lắm thì bị đạo diễn mắng vài tiếng, nhưng tiểu long bộ mắc lỗi, vậy rất có khả năng sẽ cuốn gói chạy lấy người. Nhưng nói thật, một số tiểu long bộ so với diễn viên chính về mặt diễn xuất còn chuyên nghiệp hơn nhiều.
Đỗ Tường liếc Tiết Khải, lại liên tưởng đến Đường Dương. Cho nên Đường Dương cậu còn không nhanh xuất hiện, Đỗ Tường đại thiện nhân hắn chính là đề cử hảo công tác đáng tin cậy, dẫn dắt cậu rời khỏi biển cay đắng ── Đỗ Tường ở trong lòng oán trách.
Lưu đạo la hét tiếp tục quay, Tôn Lan Lan cùng Đỗ Tường phân biệt đi đến vị trí từng người. Cảnh quay này chính là khi hai diễn viên chính đi dạo ở trong thành, đây là tình tiết nam chính từ người bán rong ven đường mua một chi chu thoa đưa cho nữ chính.
Đỗ Tường đi bên trái Tôn Lan Lan, thời điểm nói chuyện chẳng những phải khống chế động tác và biểu tình chính mình, còn phải chú ý vị trí máy quay cùng giao lưu ánh mắt với Tôn Lan Lan. Rồi sau đó hai người ngừng ở một tiểu quán ven đường phía trước, Tôn Lan Lan cầm lấy một chi chu thoa khẽ thở dài một câu “Thật xinh đẹp.”
"Thích liền mua đi,” Đỗ Tường nói lời thoại trên kịch bản, quay đầu nhìn về phía quán chủ, “Xin hỏi cái này……”
Sau khi thấy rõ mặt chủ quán Đỗ Tường nháy mắt ngây ngẩn cả người, hắn thậm chí không có tiếp tục nói lời thoại. Đỗ Tường cũng không biết chuyện tương tự là như thế nào, tóm lại một giây hắn kia đại não trống rỗng.
“Mười văn tiền.” Bất quá đối mặt với Đỗ Tường như bỗng nhiên dùng hết pin, Đường Dương cũng không có dừng lại.
Đỗ Tường lấy lại tinh thần, vội vàng móc ra đạo cụ đồng tiền: “Cảm ơn.”
Đạo diễn không có kêu dừng, xem ra thời gian hắn thất thần vừa rồi xác thực ngắn, ngắn đến không có người phát hiện. Bất quá Đỗ Tường rõ ràng biết, vừa rồi một giây kia xác thật giống bị…… Trộm đi.
Có lẽ là bởi vì thời tiết quá nóng, có chút bị cảm nắng sinh ra ảo giác kỳ quái mà thôi đi…… Đỗ Tường nghĩ.
Bất quá lại gặp được Đường Dương thật sự thật tốt quá, mấy ngày nay gia khỏa này đã chạy đi đâu.
Đạo diễn cuối cùng cũng kêu dừng, hiện trường nhân viên đều hô một hơi. Đỗ Tường không có đi trốn tránh nắng, mà là gấp không chờ nổi trực tiếp chạy tới trước mặt Đường Dương.
“Nghe Lạc Bắc nói cậu không đến kịp buổi phỏng vấn lần trước?”
Đường Dương không đáp lời, không rên một tiếng hướng đến chỗ bóng râm, Đỗ Tường đuổi kịp hắn, suy đoán hắn là bị chọc tới chỗ đau rồi, có chút vụng về an ủi nói: “Thôi, vốn dĩ phỏng vấn cũng không nhất định sẽ thành công, thành công cũng không nhất định là có thể quay xong, quay xong rồi cũng đều không phải là trăm phần trăm có thể chiếu, chiếu sau danh tiếng được không cũng rất khó nói…… Uy cậu thế nào càng đi càng nhanh.”
Đường Dương cúi đầu mãnh đi, Đỗ Tường ở phía sau truy đến mồ hôi đầy đầu, cuối cùng thật sự không có cách, đành phải trảo một cái đã bắt được cánh tay hắn: “Cậu nghe tôi nói xong, tôi nơi này có cái quảng cáo cậu muốn quay hay không? Là thương hiệu dầu gội rất nổi tiếng, tuy rằng không có lực hấp dẫn như phim, bất quá ngẫu nhiên kiếm thêm khoản thu nhập cũng không tồi.”
Đường Dương cuối cùng quay đầu, trong ánh mắt hắn có chút ý vị nói không nên lời: “Cậu tìm cho tôi?”
“Xem như vậy đi, cho nên cậu không cần tiếc hận không đuổi kịp phỏng vấn.” Đỗ Tường vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Tôi……”
Đường Dương định nói cái gì, nhưng bị tiếng thét to của Lưu đạo đánh gãy.
Đỗ Tường biết đó là thanh âm kêu hắn trở về: “Tôi hiện tại phải đi quay phim, chờ quay xong chúng ta hẹn cái thời gian sẽ nói cụ thể.”
Đường Dương chần chờ gật đầu: “Ừm, tôi chờ cậu.”
Thời điểm Đỗ Tường xoay người dư quang giống như quét đến một bóng người, đang muốn thấy rõ là ai, bên tai lại truyền đến đạo diễn thúc giục: “Đỗ Tường, hôm nay quay cảnh cuối cùng, quay xong chúng ta liền kết thúc công việc!”
“Tới!” Phỏng chừng là đa tâm, Đỗ Tường không có để ý.
Có lẽ là mọi người đều quá tưởng niệm điều hòa, hôm nay cuối quay cảnh cuối cùng thập phần thuận lợi, ngay cả Tôn Lan Lan thường xuyên đọc sai lời thoại cũng không có phạm một sai lầm nào. Cả đoàn phim đều hoan hô cuối cùng có thể kết thúc công việc, Đỗ Tường cũng thay diễn phục đi tìm Đường Dương.
Bất quá tìm một vòng, căn bản không phát hiện thân ảnh hắn.
Lại chạy đi đâu rồi? Sẽ không rời đi trước chứ, rõ ràng còn nói sẽ đợi hắn.
Đỗ Tường lại tìm nửa vòng vẫn như cũ không có kết quả, bất quá vừa vặn đụng phải Lạc Bắc, Đỗ Tường cũng không loanh quanh, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Lạc Bắc cậu có biết gia hỏa Đường Dương kia đi đâu hay không?”
Lạc Bắc giật mình mà nhìn hắn: “Đường đại ca? Hắn không phải đi tìm anh sao?”
“Cậu đang nói cái gì?” Hắn như thế nào nghe không hiểu cậu ta nói lắm.
Lạc Bắc biểu tình cũng thực nghi hoặc: “Vừa rồi có người nhờ tôi tiện thể nhắn Đường đại ca, nói anh ở phụ cận khách sạn tìm một gian phòng, để hắn qua chờ anh nói về chuyện quảng cáo…… Cho nên, cho nên Đường đại ca liền đi qua.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.