Tràng cười.
Tràng cười điên dại.
Ban đầu, không ai nhận ra tiếng cười đến từ đâu. Họ vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cú sốc bất ngờ. Không thể trách bọn họ phản ứng chậm chạp, nếu ở trong một hoàn cảnh hung hiểm, con người sẽ dễ dàng phát hiện mối nguy hại và nâng cao cảnh giác, truy tìm nguồn căn của chúng. Thế nhưng tại thời điểm này, nắng vàng rạng ngời đang ở trước mặt, cho dù không có nhiệt độ, hơi thở của tình yêu và hy vọng cũng đã xoa dịu trái tim bọn họ mà gác qua đề phòng chuẩn bị.
Phát súng thứ hai theo sát sau, viên đạn xuyên qua đoàn người, ghim thẳng vào ngực trái của Emily.
Cô chẳng biểu hiện gì hoảng hốt, có lẽ cơn đau không quá dữ dội. Biểu cảm của cô trông chỉ có vẻ hơi bất ngờ, rồi cô ấy ngã ngửa trên đất. Cái chết đến quá đột ngột, thình lình mất phòng bị.
Đến nước này, mọi người bắt đầu hoảng loạn, tìm chỗ ẩn náu.
Tiếng đạn không ngớt.
Roger ôm đầu khụy xuống đất, cây cối ở đây không rậm rạp bằng trong rừng, tìm một nơi trú ẩn an toàn thật không dễ dàng. Cậu nhóc bò qua cơ thể bất tỉnh của Emily, đầu óc rối loạn.
Morgan đang hô hào với cậu, cậu nhóc tiếp tục bò về trước, không nhịn được ngoái nhìn.
Cậu thấy Jody và Pearson bước ra từ màn sương mù dày đặc.
Không còn người nào khác.
Jody cuồng dại cười xa xả, Pearson lăm lăm một cây súng trường trên tay, dưới cái nhìn của Rogers biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-nho/2897474/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.