Bill được đặt trên một khoảng đất trống, mọi người tự giác bọc xung quanh, vòng ngoài sắp đèn pin hướng ra bóng tối.
"Thương thế hắn nặng quá." Morgan nói, rồi ngừng lại một chút, những người khác đều nghe ra được ý tứ trong đó - gã có thể không qua khỏi.
Bộ dáng của Faun cũng rất chật vật, như thể vừa trèo ra khỏi đầm lầy, toàn thân phủ đầy nước bẩn đen tanh hôi nhớp nháp, vết thương trên lưng vẫn đang rỉ máu.
Cậu nhìn xuống Bill nằm trên nền đất. Cái tên luôn quấn mình gió thổi không lọt này giờ áo quần tàn tạ. Gã trông không khác mấy lúc còn lang thang ngoài trấn nhỏ, không chỉ quần áo rách nát mà còn người chi chít sẹo. Khi có người soi sáng cơ thể gã, một đốm đen túa ra như hóa điên.
Faun cởi bỏ quần áo thấm đẫm máu và nước đen, thấy bụng hở ra một cái lỗ lớn, nội tạng co bóp theo nhịp hô hấp, nếu lúc này gã nằm úp sấp, sợ rằng ruột sẽ trôi tuột ra ngoài.
Các cô gái đồng loạt tránh mắt, chỉ có Emily nhìn không chớp mắt. Faun nói với cô: "Hãy cho tôi thời gian."
Lukes hỗ trợ kiểm tra chấn thương của Bill. Gã bị thương quá nghiêm trọng, đôi mắt nhắm hờ nhợt nhạt như sắp chết, tựa như con mèo mà gã thấy ở ven đường.
"Hắn vẫn còn thở, đừng để hắn dừng lại." Faun nói. Cậu không chỉ định ai sẽ làm điều đó, cũng không khẩn cầu ai, chỉ cần một người có khả năng làm chuyện này, Wendy vô cùng tự nhiên đứng ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-nho/2897471/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.