Kẻ đi đêm đang đứng dưới bóng tối ven đường.
Hôm nay là một ngày nhiều mây, mặt trời chiếu ra những tia sáng yếu ớt, đường phố âm u lạnh lẽo.
Kẻ đi đêm không phải là người thích đi ra ngoài, đặc biệt không thích ban ngày. Trang phục của gã tại cái trấn nhỏ quỷ dị này cũng bị coi là quái lạ. Gã mặc một chiếc áo khoác gió đen dài, đeo găng và mũ, thế vẫn chưa đủ, gã dùng một chiếc khăn xám đậm quấn toàn bộ đầu, chỉ lộ ra đôi mắt. Bởi vì đôi mắt được che giấu trong bóng từ vành mũ, cho nên ngay cả dưới tia nắng mạnh nhất giữa buổi ban trưa cũng coi như chỉ thấy được hai nhãn cầu phát sáng.
Rất ít người thấy được khuôn mặt thật của gã, mọi người biết đến gã với thân phận là một Lính Gác, mặc dù là bọn Lính Gác cũng chỉ chạm mặt khi gã ngồi một mình trong góc.
"Hắn tới ban đêm là bệnh."
Trong y học không có loại bệnh này, đó là một lời đồn đãi được lan truyền từ những người trong cuộc, là một "Bí danh" mà chúng để gã khác người gọi lấy.
Gã đứng ở bên đường, nhìn vào con phố không một bóng người, cảnh tượng tiêu điều vắng vẻ này mang đến cho gã cảm giác đặc biệt an tâm. Một cơn gió lạnh thổi qua những con hẻm đối diện quảng trường trung tâm. Trong những ngày qua, tại bên ngoài trấn nhỏ, con hẻm nhỏ không người là người bạn tốt nhất của gã, cũng là điểm duy nhất gã đến. Gã đi đến góc tường, nhìn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-nho/2897412/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.