"Tôi ngủ được bao lâu rồi?" Faun hỏi ngay sau khi tỉnh dậy.
"Khoảng hai tiếng đồng hồ." Lukes trả lời, cảm thấy rất kì quái làm sao cậu có thể tỉnh dậy nhanh đến thế.
Faun gần như lập tức phát hiện ra cậu càng được điều trị tốt hơn, không chỉ là tác dụng từ một siêu năng lực có hạn, làm cho máu chảy chậm. Cậu cảm thấy mình đang được chăm sóc rất tốt, cơn đau không còn khó chịu nữa, thuốc gây mê đang tạo hiệu quả, quanh vết thương không còn cảm giác dính dớp, trở nên khô ráo thoải mái.
"Anh đã quay lại?"
"Cũng đã an toàn trở về," Lukes nói. "Đừng quên tôi quen thuộc nơi này hơn cậu."
"Chúng ta phải đi trước khi trời tối, tôi cũng không muốn chơi trò rượt đuổi trong bóng tối với mấy vị vua khủng bố."
Lukes sâu sắc sầu lo về vấn đề di chuyển của cậu, nhưng Faun nói đúng, một khi màn đêm buông xuống, họ sẽ đối mặt với những thứ đáng sợ hơn nữa.
"Ngoài Joey Barenque biến mất, nơi này còn có quái vật khác qua lại sao?"
"Không ai có thể chắc chắn, người chết trong quá khứ nhiều vô kể. Sẽ luôn có một số còn lại trong sương mù dày đặc."
"Dìu tôi dậy."
Lukes nói: "Nếu cậu có thể tự di chuyển, tôi sẽ dìu cậu."
Faun không nhúc nhích được, bất kể cậu ta bắt đầu dùng sức ở đâu, cậu sẽ cảm thấy toàn bộ người đau tựa nứt ra.
"Tôi như một con búp bê bị ném hỏng." Cậu nói, "Anh có thể giúp tôi đứng dậy không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-nho/2897402/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.