Dụ Nhiên biết cậu là nghe tiếng sách rơi xuống nên mới đi ra, vốn muốn giải thích, nhưng phát hiện sự chú ý của Tống Liệt cũng chẳng ở trên người cô, vì thế nên im lặng.
Bên ngoài đang mưa tầm tã, cậu cầm ô lên muốn đi ra ngoài.
Dụ Nhiên nghĩ đến chú Tống trước khi đi đã dặn dò cô chăm sóc Tống Liệt nên vội nói: "Cậu muốn đi ra ngoài à?"
Tống Liệt đang đổi giày ở huyền quan, khẽ ừ một tiếng.
"Nhưng hiện tại đã tối như vậy...."
Tống Liệt cho rằng cô sợ tối, nói:" Dây điện có vấn đề, vừa rồi đã gọi thợ sửa."
Dụ Nhiên còn đang muốn nói thì cậu đã mở cửa ra, đi vào màn mưa.
Cô đứng ở cửa sổ nhìn cậu rời đi, cả người cậu đều là màu đen nên dần dần chìm vào màn đêm.
Dụ Nhiên lúc ấy cùng cậu không thân, cũng không biết tính cách hay thói quen của cậu, chỉ từng nghe qua vợ chồng chú Tống nói thành tích của cậu học rất tốt, tuy rằng biểu hiện của cậu không có vẻ gì là một học sinh ngoan cả.
Cô có chút lo lắng, vừa mới đến nơi ở mới nhưng lại chỉ có một mình nên cô cũng không dám đi ngủ.
Chỉ một lát sau đã có điện trở lại, cô mở đèn bàn ở phòng khách lên làm bài tập, vừa hay chờ Tống Liệt trở về, đến nửa đêm cô dựa vào ghế sô pha thiếu chút nữa ngủ quên.
Cửa đột nhiên truyền đến âm thanh.
Dụ Nhiên bừng tỉnh.
Vốn dĩ định đi ra mở cửa lại phát hiện Tống Liệt đã đi vào nhà, cả người chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-ngap-on-nhu/1738738/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.