Phương Yểu An không nóng không lạnh đã quen, ngay cả kích động cũng ung dung đến chậm, anh không hiểu sao mà cảm xúc lại nhất thời tràn nước vỡ đê, đôi mắt tròn xoe hoe đỏ nhìn Quý Chính Tắc không chớp lấy một cái, nước mắt ào ào tuôn rơi, lập tức ướt đẫm cả khuôn mặt.
Quý Chính Tắc bị nước mắt của anh dọa sợ, “Sao lại khóc?” Tay chân luống cuống lau, “Được rồi được rồi đừng khóc nữa, không phải em đang ở đây sao? Thầy ơi, cưng yêu, tổ tông, phụ thân, ôi anh đừng khóc nữa mà.” Hắn thật là sứt đầu mẻ trán, nghiêng đầu cau mày ra chiều suy nghĩ, “Đinh công mệnh, chả có nhẽ chơi quá đà nên hết nấc rồi.”
Cả khuôn mặt Phương Yểu An đều đỏ bừng vì khóc, nửa chữ cũng không nghe lọt, anh không sao kiểm soát được tuyến lệ đột nhiên trở nên mong manh yếu đuối này của mình, khóc đến độ hơi thở phả ra cũng run rẩy.
Quý Chính Tắc cầm hai túi đồ rồi quàng tay ôm lấy anh, cúi đầu hôn xuống nước mắt nơi gò má, “Được rồi được rồi không khóc nữa, lạnh thế này, về nhà trước được không anh?”
Giờ Phương Yểu An đã không còn sót lại chút lý trí nào, siết lấy vạt áo Quý Chính Tắc, hôn ghì lấy hắn, cái hôn mềm mại ngọt ngào mang theo nước mắt phủ kín lên khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị của hắn. Quý Chính Tắc cứ thế ôm anh vào lồng ngực, mút lấy đôi môi anh, ăn đầu lưỡi anh. Vào cầu thang, Qúy Chính Tắc đội chiếc mũ của áo lông lên cho anh, tay ôm dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-ngap-nguy-co/1796873/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.