Quý Chính Tắc không ngờ Phương Yểu An lại dễ dàng đồng ý như vậy, điều này khiến hắn hơi giật mình sững sờ. Phương Yểu An liếc nhìn hắn, sau đó quay đầu đi vào phòng, không quên quăng lại một câu: “Tôi đi ngủ.”
Anh thực sự rất mệt mỏi, không thể phân được rõ sự mệt mỏi này là đến từ thể xác hay là tâm lý nữa. Sự chán nản xen lẫn tức giận như thủy triều lạnh lẽo xô vào lòng khiến lồng ngực anh ức nghẹn. Bản thân anh không phải là một người giỏi tranh luận, về tổng thể anh là một người rất ôn hòa, anh ghét lúc nào thần kinh cũng bị trong trạng thái căng thẳng và càng ghét bị người khác bức ép tới bước đường cùng. Anh sẵn sàng sống thuận theo người khác, chỉ cần đừng có ép buộc anh, nhất là khi anh đang ở thời điểm mệt mỏi đến cùng cực.
Quý Chính Tắc bị tiếng cửa đóng sầm làm cho choáng váng.
Nhà có thêm người cũng chẳng khác gì lúc trước. Chỉ là Quý Chính Tắc bị thương và Phương Yển An cũng sẽ không nấu ăn. Chuyện ăn uống này có thể giải quyết ở trường vào buổi trưa, còn về bữa tối và cuối tuần thì hầu như đều gọi đồ bên ngoài về.
Đồ ăn ngoài khá nhiều dầu mỡ, thỉnh thoảng ăn một hai bữa thì không sao, nhưng ngày nào cũng ăn vậy thì rất ngán, dường như khẩu vị anh thực sự đã bị Quý Chính Tắc chiều hư rồi.
Quý Chính Tắc thì khá dễ nuôi, cho gì ăn nấy, không kén chọn. Nhìn thấy anh càng lúc càng gắp ít đi thì hắn cũng dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-ngap-nguy-co/156541/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.