Sáng hôm sau, Trần Mặc dậy thật sớm, qua loa làm vệ sinh cá nhân bằng nước trong thùng chứa xong mới đi kiểm tra các vòi nước. Nhìn dòng nước màu đen chảy ra lập tức cảm thấy sợ hãi, mặc dù biết trước rằng nó sẽ xảy ra nhưng chân thực trải nghiệm quả thật là… không thể bình tĩnh được. “Phù…phù” Cậu khẽ hít thở sâu vài hơi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó cầm điện thoại đi ra ngồi trên sàn trước tivi, mở lên màn hình di động bắt đầu tìm những địa điểm có thể mua vật tư tươi sống, nhỏ giọng tính tính. Mình còn ba cái phòng cho khách và một phòng tập thể hình, phòng giải trí và hai phòng khách còn lại hôm qua chất đầy rồi. À, có thể dùng phòng khách chứa lương thực chính. Đang tập trung cao độ để lên kế hoạch, chiếc điện thoại cậu cầm trên tay bỗng đổ chuông, Trần Mặc giật mình suýt nữa thì quăng luôn điện thoại. Nhìn tên hiển thị “ Mama”, cậu suy tư một lát rồi bắt máy:
“Con nghe.”
“Tiểu Mặc, con xem tin tức chưa? Trên tivi đang lùm xùm về cơn mưa lạ hôm qua, mọi nguồn nước đều không sử dụng được. Con đừng ở nhà cô nữa, về nhà đi.” Đầu dây bên kia, Nhược Thủy lo lắng nói.
“Con không ở nhà cô, đang ở nhà bạn. Con hiện tại rất ổn, không về đâu. Mẹ đừng lo cho con.” Trần Mặc nói xong liền cúp máy. Nguyên chủ đối với mẹ mình bình thường cũng chẳng lễ phép gì, thích làm theo ý riêng nên cậu nói chuyện như vậy cũng không khiến người ta nghi ngờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-mac-xuyen-thu/85887/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.