Một chiếc xe BMW sang trọng màu đen từ con hẻm Lý Thiên chạy ra đường lớn, sau đó hòa mình vào dòng xe cộ đông đúc. Bây giờ mới là 7 giờ, không khí lại nóng như gần trưa vậy. Ngồi trong xe, một thiếu niên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang chống cằm nhìn chăm chú hình ảnh bên ngoài cừa kính xe, đôi lông mi cong vuốt hơi hạ xuống tựa như đang suy tư điều gì. Kế bên cậu là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt nhu hòa khiến người khác bất giác có hảo cảm, thế nhưng trong mắt cô lại là một mảnh lạnh lùng không cảm xúc.Không khí mơ hồ truyền đến áp lực khiến cho tài xế lái xe âm thầm lau mồ hôi, hắn biết cậu chủ và cô chủ không thích nhau, nhưng là bình thường cô chủ rất ôn hòa, luôn nhịn nhục vậy mà hôm nay sao cũng lạnh lùng âm trầm như vậy? Aiz… tài xế thở dài một hơi, nhìn cánh cổng hùng vĩ màu bạc không xa, hơi hạ tốc độ tới khi gần sát cổng thì dừng lại, nhanh chóng chạy xuống, đầu tiên là mở cửa cho thiếu niên, tiếp đó mới mở cho cô gái, rồi cúi đầu nói với thiếu niên: “Tam thiếu gia có gì phân phó không ạ?” Thiếu niên nhìn tài xế một hồi lâu, sau đó nói: “Chiều không cần tới đón tôi, tôi sẽ tự về.” Nói xong rồi xoay người đi vào cánh cổng màu bạc kia, cô gái đi cùng thiếu niên đã rời đi từ lúc nào không hay. Tài xế cúi đầu “dạ” với bóng lưng thiếu niên, sau đó cũng rời đi. Thiếu niên đi dọc theo con đường rợp bóng cây xanh, đồng phục màu đen bó sát thân hình mảnh mai của cậu tạo cho người khác có cảm giác muốn bảo vệ. Thiếu niên nâng cánh tay nhỏ nhắn trắng noãn của mình lên nhìn nhìn. Nhỏ vỡi! Như vầy có thể sinh tồn tại mạt thế không đây? Lật qua lật lại cánh tay, thếu niên chán nản gãi đầu. Thiếu niên này chính là Trần Mặc xuyên qua, cậu xuyên đã được một tuần rồi, cô gái ngồi kế bên cậu hồi nãy là chị gái kiêm nữ chính. Nghĩ tới tình hình hình lúc mới xuyên qua, Trần Mặc lại cảm thán. Lần đầu tiên trong đời trong một ngày mình lại nhận được nhiều hung tin như vây! Lúc vừa tỉnh lại, nhìn thấy bản thân đang ở trong một căn phòng sang trọng, chưa kịp mừng bản thân may mắn xuyên vào nhà giàu thì nhận được ký ức của nguyên chủ, và hung tin đầu tiên, cậu xuyên vào em trai của nữ chính. Đau khổ hồi phục tinh thần cả một ngày, khi xuống lầu ăn cơm tối nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hận ý của nữ chính, Trần Mặc lệ rơi đầy mặt, hung tin thứ hai, nữ chính trọng sinh rồi. Vào buổi đầu đi học, hung tin cuối cùng, nam chính ghét cậu. Qủa thật là triệt đường sống của Trần Mặc, ban đầu cậu định thay đổi thái độ, đối tốt với nữ chính để cô không hận cậu nữa vì nữ chính trong này chính là một bạch liên hoa, nhưng là nữ chính trọng sinh, mọi điều ác nguyên chủ làm là sửa không được. Các người thắc mắc nếu bạch liên hoa thì đối xử tốt sau trọng sinh cũng được? Vậy mới nói văn này nó cẩu huyết, người ta cho dù đẩy nữ chính vào đám tang thi, cô ta vẫn tha thứ, riêng nguyên chủ thì không. Sau khi trọng sinh, nữ phụ đẩy cô vào đám tang thi, cô tha thứ, nguyên chủ đẩy cô ta liền bị vứt khỏi đội giữa đám tang thi đang đuổi theo. Vậy nên giờ làm lành với nữ chính cũng như không. Nam chính là đế vương mạt thế trong bộ tiểu thuyết này, Trần Mặc muốn ôm đùi nam chính cầu sống ai dè khi gặp, một ký ức liền nhảy vào đầu cậu, nguyên chủ cho người đánh em trai nam chính nhập viện vì hắn giúp nữ chính, và quan trọng nhất, nam chính rất thương người em trai này. Vậy là đường sống này cũng chấm hết vào lúc chưa kịp bắt đầu. Càng nghĩ càng ức, cái tên nguyên chủ ngu ngốc chết tiệt triệt hết đường sống của cậu, đành phải tìm cách khác vậy. Bỗng nhiên, một trận âm thanh ồn ào loáng thoáng truyền tới cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Mặc, theo hướng âm thanh là khúc gần bồn hoa tú cầu. Trần Mặc do dự chốc lát rồi chuyển hướng đi theo âm thanh. Núp sau bồn hoa tú cầu màu xanh, xuyên qua kẽ hở dưới cành hoa, Trần Mặc nhìn thấy một nam sinh cao lớn đang đánh nhau với bảy nam sinh khác. Nhìn trên vai áo bọn họ có ba gạch màu trắng, là năm ba, Trần Mặc nghĩ. Trường trung học Phantom là trường quý tộc nổi tiếng nhất thành phố C, đồng phục nam nữ sinh đều là màu đen, trên vai có các dấu gạch trắng phân biệt, năm nhất một gạch, năm hai hai gạch… Nam sinh kia mặc dù đối đầu với bảy người nhưng không có vẻ yếu thế, ánh mắt kiên định, động tác dứt khoát đánh cho bảy người kia trở tay không kịp, đột nhiên một tên từ đằng sau đám cây phóng ra, trong tay cầm theo gậy bóng chày đánh mạnh vào đầu nam sinh kia, Trần Mặc trừng to mắt. Đậu, chơi xấu! Nam sinh bị đánh bất ngờ không kịp phản ứng, ôm đầu đầy máu choáng váng ngã xuống, các nam sinh khác thấy vậy thừa cơ xông vào tay đấm chân đá. Trần Mặc không kịp suy nghĩ liền nhảy vào, ôm lấy đầu tên đánh lén vật xuống, vì cơ hai tay nhỏ nhắn không có sức, người nào đó lập tức nhảy lên người tên đó, dùng cả người quấn lấy đầu hắn dùng sức quật, thành công làm hắn ngã bất tỉnh sau đó nhanh chóng túm lấy gậy bóng chày kia xông vào đám người. Khi còn học cấp một, vì vóc người rất nhỏ nên Trần Mặc thường xuyên bị trêu chọc, bắt nạt. Lúc đó cậu chỉ biết nhịn và nhịn, giận hờn gì chỉ dám lấy truyện tranh ra đọc sau đó tưởng tượng bản thân là nhân vật chính còn đám bắt nạt là nhân vật phản diện bị cậu ngược thê thảm, thành ra Trần Mặc rất quý những cuốn truyện này. Chính là cậu càng nhịn thì đám bắt nạt lại càng làm tới, ban đầu chỉ là trêu chọc, về sau thì đánh, bị đem ra làm trò cười trước cả lớp. Một hôm Trần mặc đang trốn ở một góc dưới cầu thang đọc truyện xả tâm trạng thì bị đám bắt nạt thấy được, chúng đánh cậu, xé sách vở của cậu. Trần Mặc ôm đầu chịu đựng, cho dến khi… một tên trong đám bắt nạt giật cuốn truyện cậu đang ôm trong lòng, cậu hoảng sợ nhào qua muốn lấy lại, đổi lấy chỉ là tiếng cười nhạo của chúng, sau đó tên đầu lĩnh trước mặt đàn em của mình xé nát cuốn truyện của Trần Mặc sau đó ném vào mặt cậu. Cả đám nhao nhao cười lên rồi rời đi. Nhìn cuốn truyện mình yêu thích bị xé nát, Trần Mặc nhịn không được khóc to chạy về nhà, cha Trần phải dỗ rất lâu cậu mới nín rồi kể lại mọi chuyện cho cha Trần nghe. Biết được con trai bị bắt nạt, cha Trần rất tức giận, hôm sau liền dắt Trần Mặc lên trường mắng thầy cô không trông coi tốt học sinh, mắng luôn mấy thằng nhóc bắt nạt con ông. Về nhà cha Trần nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức, bọn kia đánh con ông như vậy mà ông chỉ có thể mắng, muốn đánh chúng cho hả giận cũng không được. Thế là cha Trần quyết dịnh cho con đi học võ để đánh bọn chúng, ông lớn rồi không thể đánh, nhưng con ông thì có thể nha. Gửi Trần Mặc vào võ đường kiếm thuật gần nhà xong, Cha Trần ở nhà học nấu nhiều món bồi bổ giúp con trai cao lớn khỏe mạnh hơn. Không phụ lòng cha Trần, Trần Mặc học rất tốt. Việc đầu tiên cậu làm khi sau một tháng học võ là… đánh những kẻ bắt nạt mình một trận. Cha Trần bị thầy cô gọi tới thì bình thản đáp một câu: “Con các người đánh con tôi, sao không thấy ai gọi tới? Bây giờ nó đánh lại thì nói… các người là đang kiếm chuyện với tôi sao?!” Ông tức giận lật bàn lật ghế làm một đám thầy cô xanh mặt không dám nói gì, từ đó về sau không ai dám bắt nạt Trần Mặc nữa. Trần Mặc linh hoạt né tránh cánh tay một tên vung tới, gậy bóng chày nện mạnh vào bụng đối phương sau đó đâm mạnh đuôi gậy vào mặt tên phía sau, cậu thở dốc chống gậy nhìn bọn chúng, đậu xanh! Muốn tèo luôn rồi, cái cơ thể yếu ớt chết tiệt này vậy mà có thể đập được ba tên, thật cảm thấy khâm phục bản thân quá. Bốn tên còn lại thấy Trần Mặc yếu sức lập tức xông tới, cậu vội nâng gậy muốn đỡ thì đột nhiên cổ tay nhói một cái, gậy bóng chày liền rơi. Xong đời rồi, hết cầm gậy nổi rồi. Trần Mặc nhắm mắt chịu đựng cơn đau sắp tới, thầm mắng. Mắm nó! Mắm nó! Mắm nó!… thế nhưng cơn đau lại không tới như Trần Mặc nghĩ, cậu ngi hoặc liền hé hé mắt nhìn thử, sau đó trừng to mắt. Bốn nam sinh hung hăng mới nãy mặt bầm dập nằm trên đất, còn nam sinh bị đánh lén đang đứng nhìn cậu, khuôn mặt cương nghị không có bất cứ cảm xúc nào, dáng người cao lớn, mạnh mẽ, sừng sững đứng đó, ánh mắt thâm trầm, cả người tản mát ra khí chất khiến người khác e dè. Nhưng người nào đó có vẻ không bị ảnh hưởng, Trần Mặc vẻ mặt vui sướng chạy qua nắm lấy tay nam sinh, hai mắt sáng rực nhìn hắn nói: “U qua… anh tuyệt lắm đó, lúc nãy tui nấp ở đó đó…” vừa nói vừa chỉ vào bồn hoa tú cầu: “Anh một mình đánh với bảy người mà không yếu thế, đánh bọn họ thành đầu heo luôn” vung vung tay diễn tả động tác sau đó nắm chặt tay nam sinh, ánh mắt mong chờ nói “tui rất thích anh, tụi mình làm bạn đi!” hãy thông cảm cho Trần Mặc không có tiết tháo, cậu chính là mơ ước có một cơ thể mạnh mẽ như vậy, giờ gặp một người có đủ điều kiện lại đánh nhau giỏi như vậy, không thể ghen tị thì có thể làm bạn nha. Trương Gia Tuấn nhìn thiếu niên trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hưng phấn trông thật đáng yêu, bất tri bất giác đồng ý. Trần Mặc vui vẻ nắm tay Trương Gia Tuấn kéo đi. “Để tui dẫn anh đến phòng y tế, tui tên là Trần Mặc, còn anh?” Trương Gia Tuấn bị kéo đi đột nhiên khựng lại, Trần Mặc thấy hắn dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn lại. Trương Gia Tuấn trầm mặc một hồi lâu, Trần Mặc tưởng hắn không muốn nói chuyện thì hắn lại mở miệng: “Cậu là em trai Trần Lăng?” Trần Mặc “a” một tiếng, mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn trả lời: “Ừm, sao vậy?” Trần Lăng là con của vợ trước của cha nguyên chủ, sau khi bà chết thì cha nguyên chủ đem mẹ con nguyên chủ về, cưới mẹ nguyên chủ là Nhược Thủy về. Lúc đó Trần Lăng chỉ mới 13 tuổi, Trần Mặc 11 tuổi. Nhược Thủy đương nhiên không thích Trần Lăng, kẻ có khả năng ảnh hưởng đến địa vị của bà và con trai. Bà âm thầm cho người mưu sát Trần Lăng, dàn dựng thành một vụ đụng xe. Nhưng là kế hoạch không thành, Trần Lăng chỉ bị trở thành người thực vật. Thật ra tất cả sự việc là một màn kịch của Trương Lẫm, quản gia Trần gia. Mẹ của Trần Lăng là người ông thầm yêu khi còn là sinh viên, nhưng vì địa vị hai người khác nhau quá xa nên Trương Lẫm không dám tỏ tình. Về sau biết người yêu trở thành vợ của chủ mình, ông liền càng chôn sâu tình cảm này, cố gắng làm một quản gia tốt. Khi người yêu chết, biết được vợ sau của chủ muốn hại con của người yêu, liền dựa theo kế hoạch của đối phương dàn dựng ra tai nạn giả. Sau đó đưa con trai của mình tới sống trong bệnh viện nơi Trần Lăng trụ. Trần Mặc cảm thấy cái ông quản gia này là một người cha tồi. Trương Lẫm trong một lần say rựu quan hệ với một cô gái làm tại quán bar vì lầm tưởng cô là mẹ Trần Lăng, cô mang thai liền tới tìm ông ta nhưng Trương Lẫm không muốn chịu trách nhiệm nên không nhận, người ông yêu chỉ có một mà thôi. Cô ta đành phải trở về tay không, gia cảnh của cô không được tốt lắm, làm việc ở quán bar cũng chỉ đủ nuôi thân, bây giờ mà có con sợ là không nuôi nổi, nhưng là cô không nỡ bỏ đứa nhỏ nên vẫn sinh ra. Cực khổ nuôi con tới năm tuổi, lao lực sau khi sinh, nhịn ăn để mua sữa cho con… rốt cuộc khiến cô không trụ nổi, cô lo lắng bản thân ra đi bất chợt sẽ bỏ lại đứa con còn nhỏ không ai chăm sóc nên gắng gượng đưa con tới chỗ Trương Lẫm một lần nữa, cầu xin ông nhận Trương Gia Tuấn. Trương Lẫm thấy con cũng lớn rồi, dù sao ông sẽ không cưới ai, sau khi làm xét nghiệm ADN liền nhận. Cô rốt cuộc thả nhẹ được tâm liền không trụ được mà mất luôn vào hôm đó. Trương Gia Tuấn từ nhỏ đã rất thông minh, hắn biết những việc cha hắn đã làm với mẹ con hắn nên Trương Gia Tuấn rất hận cha mình, từ khi sống với ông thì trở nên ít nói, tính cách cũng càng ngày càng trở nên âm trầm. Khi được đưa tới bệnh viện sống, hắn ngược lại không phản đối, nếu có thể không sống với ông ta, Trương Gia Tuấn cảm ở bệnh viện cũng tốt lắm. Ban đầu Hắn cũng không thích Trần Lăng, nhưng khi ở cùng nhau một thời gian hắn thấy hai người có rất nhiều điểm chung, dần dần liền thành bạn thân thật sự. Trương Gia Tuấn thấy cậu thừa nhận, ánh mắt trầm xuống giật tay ra khỏi tay Trần Mặc, trầm giọng nói: “Tôi là Trương Gia Tuấn, bạn Trần Lăng” nói xong xoay người rời đi bỏ mặc Trần Mặc lại phía sau…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]