Bốn tháng sau...
Dưới chân núi Yên Tử mây mù phủ kín, có một cô nương mặc quần áo nam mang theo tay nải trên vai. Cô nương trẻ tuổi người đầy bụi đường, quần áo đã bạc, giày cỏ đã sờn rách, nhưng gương mặt lấm lem bụi đường vẫn toát lên thứ khí chất phi phàm khiến người ta không dám coi thường.
Trần Khinh Yên bước từng bước lên núi cao, vừa đi vừa thong dong ngắm cảnh. Cứ như thể tối nay không có "Trúc Lâm Yến" vậy.
Khinh Yên đã đọc hết "Thiên Giới sơ thảo" mà Vũ bà bà đưa cho, cũng đã thử suy nghĩ vài lần về chuyện bà ta nói. Vá nàng đã quyết định đến yến tiệc này. Tất nhiên, không phải vì nàng nghĩ cho Thiên Giới cần có nàng, mà nàng nghĩ cho chính bản thân mình. Từ lâu Nhân Giới đã chẳng còn quyến luyến nàng nữa, nàng sống được đến giờ có lẽ là do bản thân không muốn chết. Vũ Mạc đã nói, nếu nàng trở về, Ngọc Hoàng sẽ để cho nàng được tự do tự tại. Đây chính là thứ nàng muốn nhất, rũ bỏ cuộc sống gò bó hiện tại, tự giải phóng mình.
Yên Tử quả thật là chốn tiên cảnh, mây mờ giăng phủ bốn phía, huyền ảo như không có thực, lại cảm tưởng như có thể ôm vào lòng được. Thật dễ làm con ngườu ta xiêu lòng
Lúc Khinh Yên lên đến nơi, trời đã sẩm tối. Nàng ngồi xuống đất nhìn ngắm cảnh đẹp, lại nghĩ nơi này từ sau khi vua Trần mất mấy chục năm trước, người ta cũng chỉ lên hành hương vào ngày giỗ ông và ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-khinh-yen/2618061/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.