Thẩm Nguy tâm thần chấn động, suýt chút nữa đã không cầm giữ nổi. 
Lúc này hắn mới biết được bản thân mình sống cái dạng này suốt ngàn năm không phải là không có cảm giác gì, không phải là không ủy khuất. Những lời này của Triệu Vân Lan chỉ xuất hiện trong những giấc mộng hoang đường. Hắn biết rõ đây là không có khả năng, nhưng cùng lúc lại nhịn không được mà lòng ôm hi vọng. 
Hi vọng giống như một cái mạng nhện trí mệnh. 
Hắn vì người này mà tồn tại, lại vì người này mà đi đến ngày hôm nay. 
Nhưng mà có thể làm rung động trái tim cứng rắn nhất luôn luôn không phải là triền miên giá lạnh buốt xương cắt da, mà đơn giản chỉ là một bàn tay vươn ra giữa con đường hay một câu nói ôn hòa bên tai như thế:“Về nhà nào.” 
Trong nháy mắt hắn rất muốn chất vấn, vì sao hắn lại cố tình phải là Trảm Hồn Sứ? Vì cái gì con sâu cái kiến sớm sinh tối tử cũng có thể có được nơi nương náu trong nắng bỏng mưa sa, chim muông màn trời chiếu đất có thể tìm ở mỗi cành cây một nơi cư trú, mà trong cả thiên địa hắn cô độc một mình, lại cố tình không có một thước tấc dung thân lưu cho hắn? 
Mỗi người đều sợ hãi hắn, khúm núm mà tính kế hắn, thậm chí trăm phương ngàn kế muốn hắn diệt vong. 
Hắn sinh từ hỗn độn bạo ngược và hung lệ, cũng có những lúc không áp chế nổi sát tâm trong lòng, sát ý như nước, hắn muốn đem tất cả những kẻ đó tắm máu dưới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-hon/1338747/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.