Cánh tay thò ra từ trong cái bóng đột nhiên xòe mở năm ngón, hung hăng chụp vào chân Thẩm Nguy, tầm nhìn của hắn lại chỉ dừng trước người mình, không hề cảm giác được.
Triệu Vân Lan đột nhiên vươn tay, một phen giữ chặt cánh tay Thẩm Nguy, lôi hắn về phía sau nửa bước.
“Ai nha đúng rồi, tôi đột nhiên nghĩ tới,”, Triệu Vân Lan vừa nói, vừa tùy tay búng tàn thuốc về phía cái bóng, bàn tay đen sì trong cái bóng giống như bị bỏng, phút chốc rụt về, y nói bằng cái giọng hết sức vội vàng, “Anh xem cái trí nhớ của tôi đấy, thật là, vụ án này chuyển biến nhanh quá, trường học phải phối hợp thế nào, tôi còn phải nói chuyện với hiệu trưởng hoặc bí thư của anh, anh có thể liên hệ với bọn họ giúp tôi không?”
Đến tận lúc này, Thẩm Nguy rốt cuộc mới nhìn y một cái, Triệu Vân Lan bây giờ mới phát hiện từ đầu mày đến cuối mắt Thẩm Nguy dần dần thu thành một đường, dài mảnh, giống như một vệt bút lông đậm màu lướt vút lên trong nét cuối cùng. Đôi mắt ấy tà mị nhìn xuyên qua cặp kính, dường như đoạt lấy nhân tâm.
Trong hành lang mờ tối, ánh mắt kia làm cho người ta nhớ tới câu chuyện trong Chí Quáitiểu thuyết, nữ yêu sau khi tâm động, liền gửi thân vào nét bút trên giấy trong bức tranh của thư sinh___mặc dù người con gái trong tranh sáng trong như nguyệt, ôn nhuận như ngọc, cũng không tránh được nhiễm lên người cầm bút một chút yêu khí đặc thù.
Sau đó, Thẩm Nguy nở nụ cười: “Cũng phải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-hon/1338702/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.