Hai người ở trong nhà suốt hai ngày, không hề bước chân ra khỏi cửa, ăn uống thì gọi đồ ăn ở ngoài vào, toàn bộ tiệm ăn ở xung quanh nhà chắc cũng đã gọi hết.
Đến ngày thứ ba…
“YunHo, ăn lẩu được không?” Vẻ mặt JaeJoong đầy mong chờ nhìn YunHo.
“Trời nóng thế này, ăn lẩu gì chứ?” YunHo phản đối.
“Có điều hòa mà! Em muốn ăn!” JaeJoong cố chấp.
Hai người “đấu nhãn” chừng một phút đồng hồ, cuối cùng YunHo đành nhượng bộ, “Sợ em luôn.”
“Haha! Đi thôi! Đi siêu thị mua đồ ăn!” JaeJoong hào hứng, cậu thích nhất là cảm giác khi ăn lẩu, vừa ấm áp vừa hoà hợp.
Đi trên đường, YunHo cẩn thận đi ra phía ngoài, để JaeJoong hăng hái đi phía trong.
Lúc băng qua đường, sắp đi hết vạch trắng dành cho người đi bộ thì đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, JaeJoong bước vội, chợt một chiếc xe lao đến. Bên cạnh cậu lúc đó lại có một cậu bé cũng qua đường, nhưng vì sợ quá mà ngẩn người đứng yên tại chỗ, JaeJoong vội vàng kéo cậu bé qua một bên. Vì xem nhẹ trọng lượng của cậu bé mũm mĩm kia mà JaeJoong bị phản lực lùi ra sau mấy bước, chân phải va vào cột đèn giao thông, đầu gối phải cũng chạm mạnh vào đó.
“Đau quá!” JaeJoong lập tức đau đến nghiến răng, lại còn phải cố nhịn đau dỗ dành cậu nhóc, “Không sao đâu, không sao đâu nhóc.”
“Em có sao không?” YunHo đỡ cậu dậy, định xem đầu gối cậu thế nào.
“Chắc bị bầm rồi.” JaeJoong vuốt vuốt chỗ đau.
“Đi tiếp được không? Hay em về nhà nghỉ, để anh tự đi mua cũng được.”
“Không việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chien-tinh-yeu/1319467/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.