YoungSaeng khi tỉnh lại liền nhìn đến căn phòng toàn màu trắng, lại ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nên đoán rằng mình đang ở phòng y tế.
“Cậu cảm thấy thế nào? Còn mệt không?”
Cậu ta nghiêng đầu, nhìn thấy JaeJoong.
“Tớ bị làm sao?” YoungSaeng không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu lên cơn sốt. Bác sĩ nói vết thương chỗ đó của cậu không được xử lý tốt nên bị nhiễm trùng, nhưng đã cầm máu bôi thuốc rồi, cũng cho cậu uống thuốc hạ sốt và kháng sinh rồi. Giờ cậu thấy người làm sao? Có không thoải mái chỗ nào không?” JaeJoong nói một tràng.
“Ah, thật xin lỗi, làm phiền các cậu quá.” YoungSaeng theo phản xạ nói cảm ơn, phải đến mấy giây sau mới phát hiện ra điều gì, cậu ta lập tức đỏ mặt, “Các cậu biết rồi?”
“Ừ.” JaeJoong gật đầu, nhìn YoungSaeng, “Là người đó đúng không? Cái người đưa cậu về lúc chiều ấy?”
YoungSaeng xấu hổ cúi đầu, khẽ “Ừ” một tiếng.
“Đây là lần thứ mấy của cậu? Cảm giác thế nào?” JaeJoong tò mò, “Nói đi, tớ không nói cho ai biết đâu.”
Mặt YoungSaeng càng đỏ hơn. Cậu ta ấp úng cả nửa ngày, rồi mới nói ra hai chữ, “Rất đau.”
Đau ư? JaeJoong suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhiên hiểu ra. Đúng rồi, chảy máu đến thế thì làm sao không đau cho được? Cũng giống như chuyện đó của nam nữ thôi, nếu là nam nam thì đương nhiên phải có một người ở dưới.
“Cậu là người nằm dưới à?” JaeJoong hỏi.
YoungSaeng gật đầu.
Nếu như thế, tức là người ở dưới sẽ bị đau, vậy phải làm người ở trên mới được!
Thành thật mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chien-tinh-yeu/1319452/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.