Một lần tình cờ, trong một tửu lầu tại một nơi nào đó, ba chúng tôi cùng nhau dùng bữa tối, lại được dịp nghe cô ca kỹ nổi tiếng nhất nơi đây, cất lên giai điệu ngọt ngào.
Thiếp vì chàng rung động
Vì yêu chàng mà đau lòng;
Chàng vì thiếp cô độc
Vì yêu thiếp mà lạc lõng bơ vơ.
Tình yêu đến
Chạm cả đáy lòng
Tình lang ơi,
Nắm lấy tay thiếp
Đôi ta ước hẹn cho đến vĩnh hằng
Thiếp nguyện vì chàng nâng khăn sửa túi
Chàng nguyện vì thiếp lo lắng trọn đời.
Đâu cần thề non hẹn biển
Chỉ cần chàng bên thiếp mãi không xa rời.
Trải qua muôn thăng trầm
Vượt qua ngàn biến đổi
Đến cuối cùng ta vẫn ở bên nhau
Đâu cần thề non hẹn biển
Chỉ cần chàng bên thiếp mãi mãi đến kiếp sau.
Phải chăng ngay từ khi gặp gỡ
Ông trời đã định
Ta mãi bên nhau?(*)
Khiết An im lặng lắng nghe bằng một thái độ say mê nhất. Tôi thấy lời bài hát sao quá đỗi phong tình nên cũng chẳng thích con bé đặt nhiều quan tâm như vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Khiết An thoáng trầm tư, tôi cũng không nở cắt ngang nguồn cảm xúc ấy.
Lý Nhật Trung quay sang nhìn tôi, đôi mắt cũng dạt dào tâm tư.
Trên xe ngựa, Nhật Trung nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Những gì cô đào khi nãy hát, ta có cảm giác là dành cho chúng ta.”
Tôi cúi đầu, tay vò chiếc khăn đang cầm: “Vương gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chan/2532825/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.